Tôi có một người bạn, chị lấy chồng được 7 năm nay. Vì bằng tuổi nhau nên vợ chồng chị thường xuyên xảy ra xích mích, cãi vã. Trước đây, không ít lần chị tìm đến tôi với đôi mắt đỏ hoe. Chị nói: “Chị thật sự không ngờ anh ta vô tâm như thế”.
Chị kể, từ lúc cưới nhau, ngày nào cũng vậy, sáng chị dậy từ 5h lo cơm nước cho chồng con, rồi chuẩn bị quần áo để chồng mặc đi làm, sau đó, rửa mặt đánh răng, cho con ăn, thay quần áo... Trong khi vợ tất bật, chồng chị ngồi bắc chân chữ ngũ đọc báo, uống cà phê.
Rời khỏi nhà lúc 7h, chị đến cơ quan với tâm trạng uể oải. Khi chưa được nghỉ ngơi một chút, chị đã phải vùi đầu vào công việc. Sau 8-9 tiếng, chị trở về nhà, lại bắt đầu với công việc nội trợ.
Đã thế, hôm nào chị có việc bận đột xuất về lo cơm nước muộn chồng chị lại quát mắng ầm ĩ: “Cô làm cái gì vậy, có việc nhà mà cũng không xong”, “Cô ngủ dưới bếp à, 7h mà chưa có cơm tối sao”,... Anh ta cứ mặc sức quát mắng mà đâu biết việc nhà cũng đâu có ít.
Chị ngoài việc nấu cơm còn phải tắm giặt, cho con ăn. Nhiều hôm, giận dỗi vợ chậm chạp, anh ta chê cơm nhạt, canh mặn rồi bỏ ra ngoài uống rượu cùng bạn bè. Có hôm 1-2h đêm mới về nhà. Chị mòn mỏi ngồi đợi cơm, đến khi chồng về còn bị anh ta mắng mỏ, chì chiết.
Không ít lần chị khóc: “Lấy chồng vô tâm khổ thế đó, anh ta không quan tâm cảm xúc của mình, thường hay hờn dỗi vô cớ. Có hôm đi sinh nhật bạn, anh ta còn không báo để vợ biết khỏi đợi cơm... Cứ thế anh ta mặc kệ cảm xúc của vợ mình”.
Đã thế, khi các con lần lượt chào đời, anh ta một mực ỷ lại cho chị. Hễ con ốm đau, khóc lóc là đều lỗi của chị. Sau chừng đó năm sống cạnh nhau, chưa một lần anh ta nhớ sinh nhật vợ. Những ngày lễ trong năm dành cho phụ nữ như mùng 8/3, 20/10,... anh ta thậm chí còn không hay biết.
Chị thèm khát cảm giác được chồng yêu chiều, quan tâm... nhưng có lẽ, điều đó chẳng bao giờ xảy đến.
Có lẽ, lâu lắm rồi chị và chồng không dành cho nhau những cái nắm tay, nụ hôn ấm áp. Chị thèm cảm giác như vậy... chị nhớ lắm ngày hai người còn yêu nhau.
Sau nhiều lần chị khóc lóc, hờn dỗi trò chuyện... nhưng chồng chị vẫn không hề thay đổi. Cuối cùng, chị quyết định mặc kệ tất cả.
Thay vì chờ cơm chồng, thay vì đợi chồng dẫn đi ăn thi thoảng chị về sớm đưa các con ra ngoài “đổi gió”. Thấy vợ không nấu cơm, anh ta lại quát chị: “Cô không cơm nước gì hay sao?”, “Dạo này cô làm biếng à”,... Đáp lại chị lạnh lùng: “Anh chê cơm tôi nấu nhạt, canh mặn nên tôi không dám nấu nữa”.
Tối đến, thay vì cứ phải theo chồng dỗ dành, đấm lưng, mát xa chị ngồi xem phim, mang điện thoại chát chít với bạn bè. Thấy vợ không nói chuyện, lại tủm tỉm, anh ta sinh nghi chị có người khác.
Chưa kể, từ dạo đó, chồng chị ít ra ngoài hẳn, anh ta dành thời gian “kiếm chuyện” gây sự chú ý với vợ nhiều hơn. Có hôm, anh ta hỏi thẳng: “Có phải cô có người khác”. Khi đó chị cười: “Anh chẳng chê vợ già, xấu lại chậm chạp à”. Chồng chị nghe thế liền chột dạ.
Rồi chồng chị dần thay đổi, anh ta không mè nheo, vô tâm như trước mà tranh thủ về sớm cùng vợ làm việc nhà. Thi thoảng lại đòi theo 3 mẹ con đi “đổi gió”. Cứ thế, tình yêu của vợ chồng chị lại ngày càng được hâm nóng.
Nhiều hôm, chị thấy chồng còn dành cho vợ những lời nói ngọt ngào, có cánh. Khi đó, chị hạnh phúc vô cùng. Chị thầm nghĩ, giá như chị biết cách xoay chuyển tình thế sớm hơn thì có lẽ đã không phải chịu nhiều ấm ức như thế.
Qua câu chuyện của chị, có thể thấy rằng, với đàn ông vô tâm phụ nữ không nên phí sức khóc lóc hay ngồi đằng đẵng chờ đợi anh ta thay đổi. Cách đối phó khôn ngoan chính là vô tâm gấp bội.
Bởi đàn ông vốn dĩ tự cao tự đại rằng người đàn bà của mình phải yêu và cung phụng anh ta như một con mèo ngoan ngoãn. Vậy thì, bạn hãy chứng minh cho anh ta thấy điều ngược lại. Anh ta sẽ lo lắng sốt vó mà tìm cách giữ cho bằng được bạn.
Khải Nguyên