Dưới đây là những bài thơ về ngày 20/11 của thầy Nguyễn Chí Anh:
Về thăm cô giáo
Bao tháng năm dòng em ở nơi xa
Nay về thăm, cô thành người tuổi tác
Hai cánh hao gầy, tóc đà chuyển bạc
Đứa học trò xưa cô vẫn nhận ra
Em đã từng đi muôn dặm hải hà
Vẫn nhớ như in bao lời cô dạy
Ngắt đúng dấu câu, chấm than, dấu phẩy
Nắn nót từng ly nét chữ- nết người
Những năm chiến tranh sơ tán nhiều nơi
Lán lớp, ghế, bàn, tranh tre nứa lá
Cơm độn sắn, khoai cần chi thịt cá
Miệng cười tươi phơi phới tuổi trăng tròn
Hết giờ học cô lội suối trèo non
Cùng học trò nam đốn cây, hái củi
Đường dốc, trượt trơn chúng em ngã dụi
Còn cô thì áo ướt đẫm mồ hôi
Đứng giữa đồi cao cô vẫn tươi cười
Động viên chúng em gắng lên chút nữa
Lời nói nhẹ nhàng mà như tiếp lửa
Cháy sáng bập bùng trong mỗi con tim
Đêm về khuya làng xóm đã lặng im
Phòng nhỏ nhà dân nơi cô ở trọ
Ánh đèn dầu chỉ còn khêu rất nhỏ
Cô vẫn soạn bài lên lớp ngày mai
Văng vẳng xa xa từ cánh đồng ngoài
Tiếng ếch lẻ loi dính vào tuổi nhỏ
Tiếng ếch vọng vào căn phòng đâu đó
Để đến bây giờ vẫn đọng bên tai
Những kỷ niệm xưa không thể tàn phai
Ơn nghĩa trò-cô như áng sông dài
Chảy mãi ngàn năm không hề đổi hướng
Lắng tạp phù sa, trong suốt ban mai
Em nguyện được làm giọt nước sông dài
Để biết đường đi, lối về nơi ấy
Để biết nông sâu, nơi nào sóng dậy
Biết sống hài hòa dòng nước muôn quê.
Chúc mừng 20/11
Chúc mừng nhà giáo chúng ta
Hiến chương đã đến chan hòa niềm vui
Từ miền ngược đến miền xuôi
Cờ hoa biểu ngữ nơi nơi đón chào
Nghề ta, nghề quý, nghề cao
Đi qua năm tháng dạy bao học trò
Ba tư năm ấy đến giờ
Đảng và nhà nước trao cho một ngày
Học sinh tôn kính cô, thầy
Xã hội cũng đã đổi thay cách nhìn
Dần dần lấy lại niềm tin
Thầy cô mình lại ân tình như xưa.
Một lần được tri ân
Xe con dừng lại trước nhà
Bao nhiêu xe máy đường ra lối vào
Xôn xao lời hỏi, tiếng chào
Tưởng thân nhưng đã ai nào quen nhau
Chỉ cùng chung một nỗi đau
Việt Trì, Hà Nội... chụm đầu thương cô
Bốn mươi năm lẻ nằm co
Bây giờ nghe tiếng học trò ríu ran
Ngỡ rằng ôm nỗi cơ hàn
Một mình, nơi ấy suối vàng ngàn năm
Trăng lu rồi sẽ tới rằm
Mấy ai mà lại khó khăn ba đời
Bao năm nằm đấy cô ơi!
Hôm nay mới thấy nụ cười trên môi
Nhìn cô khuôn mặt rạng ngời
Lần đầu được ngắm hoa tươi trong phòng
Nỗi niềm càng nghĩ càng thương
Con người một kiếp đoạn trường tân thanh
Cuộc đời còn nặng nghĩa tình
Bao người vẫn cứ chân thành bên cô
Một ngày nào đó tạnh mưa
Trời quang, nắng hửng, ngày xưa sẽ về.
Những vần thơ sâu lắng, đầy cảm xúc trong tháng 11 người nhiều thế hệ học trò bâng khuâng nhớ trường, nhớ lớp
Chia sẻ với PV báo điện tử Người Đưa Tin, thầy giáo Nguyễn Chí Anh cho biết, hàng năm, cứ đến ngày 20/11, những ai đã và đang công tác trong ngành giáo dục, đều không thể giấu nổi cảm xúc của mình. Mỗi buổi sáng thức dậy lên lớp của những ngày tháng 11 đều cảm thấy có cái gì đó xao xuyến, khó tả. Những ngày này thấy rất yêu trường, yêu lớp, yêu các em học sinh. Và cái tình yêu của tháng 11 ấy nó làn tỏa suốt cả một năm. Có lẽ có cái ngày này khiến cho tình người, tình thầy trò gắn bó hơn và mỗi người thầy đều cảm thấy trách nhiệm hơn đối với công việc
“Tôi đã nghỉ hưu nhưng luôn nhớ trường nhớ lớp đến nao lòng. Nhiều lúc ngồi một mình hướng về nơi ấy (mái trường) thấy xốn xang. Nhà lại cách trường không xa nên mỗi lần nghe tiếng trống như hối thúc, và có lúc cứ ngỡ mình đang ở trường. Có lẽ nhiều năm và mãi mãi không thể quên”, thầy giáo Chí Anh chia sẻ.