Nghẹn lòng trước ước nguyện của người đàn ông cụt tay xứ Mường

Nghẹn lòng trước ước nguyện của người đàn ông cụt tay xứ Mường

Mai Thị Thu Hằng

Mai Thị Thu Hằng

Thứ 4, 26/07/2017 14:00

Cụt tay, sức khỏe yếu nhưng hàng ngày anh Sang vẫn phải đi phun thuốc sâu thuê, thậm chí bất chấp nguy hiểm để có tiền nuôi các con...

Hạnh phúc “vỡ” trên sườn núi

Một lần về công tác tại Phú Thọ, chúng tôi may mắn được trò chuyện với anh Nguyễn Lương Giang (Trưởng  nhóm Thiện nguyện Âu Cơ). Anh Giang kể cho chúng tôi nghe về những hoàn cảnh, số phận cùng cực mà anh đã từng chứng kiến. Trong đó có câu chuyện của anh Nguyễn Thanh Sang (SN 1977, xóm Lực, xã Mỹ Thuận, Tân Sơn, Phú Thọ), người đàn ông cụt tay đang phải sống cảnh “gà trống nuôi con”.

Chúng tôi tìm đến xóm Lực, xã Mỹ Thuận, Tân Sơn, Phú Thọ. Trong ngôi nhà nhỏ nằm trên sườn núi, anh Sang chậm rãi rót chén nước mời khách, giọng anh trầm buồn khi nói về cuộc đời mình. Anh kể: “Cuộc sống người Mường vất vả lắm, còn không được học cái chữ nữa, nên chỉ biết làm thuê để kiếm miếng cơm qua ngày. Năm 1999 tôi đi làm bè trên sông cùng với anh em trong xóm, không may tôi bị bè đè vào cánh tay khi cùng anh em nhấc bè qua những đoạn sông toàn đá. Tôi mất một cánh tay từ đó”.

Vậy là mới ngoài đôi mươi, anh Sang trở thành người không lành lặn. Sự tự ti khiến anh nhốt mình trong nhà vì sợ bạn bè, dân làng chế giễu. Anh sống âm thầm như một cái bóng.

Gia đình - Nghẹn lòng trước ước nguyện của người đàn ông cụt tay xứ Mường

 Đường lên ngôi nhà nhỏ của ba bố con anh Sang

“Từ ngày vợ bỏ đi, mọi công việc đều do tôi cáng đáng hết. Để có tiền mua gạo cho con, ngoài làm ruộng, tôi còn nhận đi phun thuốc sâu thuê cho hàng xóm. Thấy tôi cụt tay, lại thường xuyên tiếp xúc với hóa chất, nhiều người khuyên tôi nên tìm công việc khác, nhưng vì miếng cơm manh áo của các con, tôi không còn lựa chọn khác”, anh Sang chia sẻ.

“Hàng ngày, tôi đeo chiếc bình phun thuốc sâu, đi khắp cánh rừng chè để chờ có người thuê mình. Vì mất một bên tay, nên tôi thường xuyên phải dùng răng để cắn bao thuốc và đổ vào bình kiếm vài chục nghìn mỗi ngày đem về nuôi con nhỏ. Biết là độc hại nhưng vì miếng cơm manh áo mình phải làm thôi. Tôi dùng một tay để phun thuốc, nấu cơm, giặt quần áo và chăm lo cho các con. Chỉ cần các con khôn lớn khỏe mạnh, vợ trở về bên cạnh là tôi thấy hạnh phúc rồi”, anh Sang tâm sự.

Thi thoảng chúng tôi thấy anh nhăn nhó vì đau đớn, có hỏi thì anh chỉ bảo: “Tôi bị vôi hóa cột sống. Nhưng có đau đến mấy cũng cố mà chịu vì các con chỉ có cơm trắng với muối thôi”. Có lẽ, anh Sang đang phải kìm lòng khi nhắc về hoàn cảnh gia đình và người vợ của mình. Trong đôi mắt của anh vẫn đang ánh lên niềm hy vọng, anh chỉ mong ngày nào đó nhận được điện thoại của vợ.

Trao đổi với PV, ông Hoàng Đức Toàn (Trưởng xóm Lực, xã Mỹ Thuận, Tân Sơn, Phú Thọ) cho biết: “Đúng là vợ anh Sang đã đi khoảng 2 năm chưa thấy về, cũng không liên lạc gì với gia đình. Tuy nhiên, anh Sang vẫn một mực chờ vợ. Hơn nữa, vì cuộc sống quá khó khăn mà anh Sang hàng ngày phải đi phun thuốc sâu thuê trên các đồi chè”.

Xem thêm:

 Đã là ‘gái già’ thì đừng kén cá chọn canh!

Tôi đã từng bật khóc vì những bi kịch giáng xuống đầu mình

M.Thu

Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên. Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.
Đã tặng: 0 star
Tặng sao cho tác giả
Hữu ích
5 star
Hấp dẫn
10 star
Đặc sắc
15 star
Tuyệt vời
20 star

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.