Ông bà Vấn năm nay đều đã ngoài 80 tuổi, con cháu đầy nhà, nhưng cứ mỗi dịp tâm sự lại chuyện ngày xửa ngày xưa là thể nào ông bà cũng phải vui miệng kể lại vụ đám cưới của đôi già từ hơn nửa thế kỉ trước. Mỗi lúc ấy, ông bà lại nắm chặt tay nhau, nhìn nhau trìu mến, khiến đám con cháu cứ gọi là được phen ghen tị đỏ cả mắt.
Ông Vấn bảo, thời bây giờ nhiều đám cưới rình rang, tiền tỉ, siêu xe, vàng đeo đầy người khiến ông bà hoa hết cả mắt. Chẳng bù cho thời ông bà - cái thời đáng nhớ mang tên “thời bao cấp” ấy, cuộc sống của người dân còn khó khăn vô cùng.
Đám cưới ở quê đều cưới theo lối “ đời sống mới”, cỗ chỉ có bánh kẹo, nước chè. Kẹo thì là kẹo vừng, kẹo bột, cùng nhâm nhi với nước chè xanh, nghe văn nghệ kiểu “cây nhà lá vườn”. Khách đến mừng cưới tặng đôi vỏ gối thêu 2 chú chim bồ câu mớm mỏ vào nhau, thêm 2 chữ hạnh phúc, thế mà cũng vui và rộn ràng đáo để.
Ảnh minh họa.
Hồi ấy bà Vấn có tiếng là xinh đẹp, được một anh chàng phó tiến sĩ ở Nga về theo đuổi ráo riết lắm. Nhưng bà bảo, bà thôn nữ chân lấm tay bùn, không hợp với người trí thức ngời ngời như anh chàng ấy, nên nhất quyết cự tuyệt. Bà lại thấy ưng mắt ông Vấn ở làng bên hơn, dù nhà nghèo và ông cũng chẳng có tài cán gì nổi bật.
Gia tài của ông Vấn chỉ có con xe đạp cũ. Mỗi bận 2 người hẹn hò, ông lại còng lưng đạp gần hai chục cây số từ đầu làng mình sang cuối làng kia đến nhà bà Vấn. Ông Vấn cũng làm gì có tiền, vì thế đôi trẻ chỉ đèo nhau đạp xe đi mấy vòng hóng gió, có lúc cũng tấp vào gốc đa, triền đê chuyện phiếm rồi lại dẫn về.
Xe đạp của ông Vấn lại hỏng hóc như cơm bữa, xịt lốp, tuột xích là chuyện thường, nên mới ra cơ sự nhiều bữa đi hẹn hò về mà ông bà tả tơi như đánh trận, mồ hôi đầm đìa, mặt mũi, áo quần đều nhem nhuốc vì dầu mỡ ở xích xe.
Nghèo khó, thiếu thốn là thế, nhưng