“Dạo này có khỏe không…”. Một câu hỏi tầm thường, nếu không muốn nói là nhạt thếch và đầy xã giao của những người xung quanh ta vẫn dùng. Thời gian đã trôi qua bao lâu từ khi tôi được nghe câu nói này lần cuối cùng. Và hôm nay được nghe lại. Bình thường như chưa bao giờ bình thường hơn thế. Nhưng lòng chợt thấy, một nỗi trống trải không dưng ở đâu đó ùa ra và mở rộng vô biên trước mắt mình. Thì ra cảm giác chới với không phải chỉ khi ta bị người khác làm cho tổn thương, mà còn là cả khi mình cảm nhận ra sự chai sạn của con tim mình.
Hạt mầm của mối tình đầu đã đâm rễ đâu đó trong tim ta chăng? Đã bao lần vùi lấp, tưởng như chặt cành bứng gốc đến tận cùng. Nhưng hạt vẫn nằm đâu đó. Nó không thuần là một vết thương, nó không làm ta đau nữa, nhưng nó cho ta biết rằng nó vẫn tồn tại đâu đó trong lòng mình. Và khi có một cơn gió nào đó thổi đến, chợt ôm lấy con tim mình, có một cái gì đó trong tim đang thầm lặng nẩy mầm, giẫy giụa. Lòng dặn lòng: giết chết hạt mầm đi! Nhưng không thể, và không đành. Ai dám bảo mình triệt tiêu được hoàn toàn những ngây dại mộng mơ nồng nhiệt của một thời…
Một lần chia phôi, cả đời ly biệt. Cuộc sống vốn vậy và vẫn luôn là vậy. Đôi khi cũng tự hỏi, những mối tình yêu nhau chân thành nhưng bị đỗ vỡ, người trong cuộc có đếm nổi bao lần mình nhớ đến những con đường ngày nao chung bước… Và những cơn gió lạnh của quá khứ, giờ đã thổi bạt đến tận phương nào, nhưng sao bàn tay, ánh mắt của một hình bóng tưởng như hóa rêu phong vẫn còn hằn lên đâu đó trong muôn ngàn kí ức xa xưa…
Định hỏi nhiều, nhưng chưa hỏi, vì chiếc áo phai hồng hôm nay tôi mặc, đã ít nhiều bị thời gian và phong sương làm cho bạc màu, nên có lẽ người ấy chẳng còn nhớ nữa!
Như Mây
Cảm nhận cuộc sống cùng Người đưa tin blog Độc giả có những cảm nhận về cuộc sống cần chia sẻ cùng bạn bè, người thân, hãy viết cảm xúc đó, và vui lòng gửi về chúng tôi theo địa chỉ email: blog@nguoiduatin.vn. Bài viết có tính chất phi thương mại nên không tính nhuận bút. Trân trọng! |