Chào bạn Hoàng Hà, tác giả bài viết Đứa con riêng 5 tuổi và lời đề nghị trắng trợn từ mẹ chồng tôi thật sự đồng cảm khi đọc bài viết của chị. Tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh như của chị, nhưng vì 2 đứa con mà tôi chấp nhận sống cuộc đời tủi nhục hơn 10 năm qua.
Ai nhìn vào cũng khen tôi may mắn khi lấy được người chồng vừa giàu, vừa đẹp trai, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, hạnh phúc nào đâu có giản đơn như vậy. Đánh giá ai sướng, ai khổ đâu chỉ nhìn vào hình thức.
Tôi và chồng mình yêu nhau khi cả hai còn là sinh viên, ngày đó chúng tôi chia nhau từng bát cơm, nhường nhau từng chiếc áo ấm. Tôi còn nhớ rõ, anh từng động viên tôi: “Cứ yêu nhau, hiểu nhau thế này thì sống với nhau cả đời cũng không chán”. Lúc đấy, tôi cứ nghĩ chỉ cần có niềm tin vào tình yêu, không điều gì có thể khiến chúng tôi xa cách được.
Vì cả hai tốt nghiệp với tấm bằng giỏi trong tay nên ra trường chúng tôi sớm có việc làm ổn định. Anh vì chăm chỉ, chịu khó nên rất được tín nhiệm, chỉ sau hơn 1 năm đi làm, anh sớm được ký hợp đồng vô thời hạn cho một công ty xây dựng lớn.
Tháng 4/2003, chúng tôi cưới nhau trong sự chúc phúc của gia đình hai bên. Hơn 2 năm sau, con gái chúng tôi chào đời. Đứa con ấy như là điều may mắn mà ông trời dành tặng cho vợ chồng tôi. Từ ngày đứa bé chào đời, công việc của anh “thuận buồm, xuôi gió”. Anh được thăng chức lên làm đội trưởng, rồi lên trưởng phòng và 5 năm sau đó, anh trở thành vị Giám đốc trẻ nhất cơ quan. Còn tôi, khi mang bầu bé thứ 2, tôi tạm lui về ở nhà nội trợ, chăm con.
Một ngày, chồng tôi nhận được dự án tận Vũng Tàu. Trước khi đi công tác, anh còn dặn dò tôi, giữ gìn sức khỏe, xong việc anh sẽ về đoàn tụ cùng mẹ con tôi. Dù yêu nhau đã lâu, xa nhau không ít, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn rơm rớm nước mắt vì tủi thân.
Ngày mới xa chồng, tôi mất ngủ hàng tuần liền, không ít đêm tôi thức trắng. Hai đứa con mỗi đứa khó tính một kiểu khiến tôi vất vả lắm, nhiều lần tôi điện thoại để nói chuyện với chồng, anh than bận nên tôi lại thôi. Phải hơn 6 tháng sau đó, chồng tôi mới về nhà, anh về được 3 hôm lại đi. Những khi đó tôi hụt hẫng vô cùng.
Cứ thế, suốt 3 năm chồng tôi xa vợ con, anh trở về với cương vị là phó Tổng Giám Đốc công ty mới được bổ nhiệm, từ đó vài tháng anh lại vào Vũng Tàu một lần. Tôi vì tin chồng nên cứ đinh ninh anh bận rộn.
Một ngày, có một người phụ nữ gọi điện cho tôi, xưng là người yêu của chồng tôi, cô ta còn khẳng định cô ta đã sinh cho chồng tôi một đứa con trai gần 2 tuổi. Tôi cứng họng, không nói nên lời. Sau khi cúp máy, cô ta còn gửi cho tôi hình ảnh cô ta và chồng tôi chụp chung cùng với tin nhắn: “Chị muốn biết chuyện cứ hỏi chồng chị nhé. Sang tuần em ra Hà Nội thăm anh, chị em mình gặp nhau”.
Không giữ được bình tĩnh tôi đã đến cơ quan chồng, anh theo tôi ra một quán cà phê gần đó ngồi nói chuyện. Tôi khóc nức nở nói về chuyện người đàn bà kia. Anh thú nhận hết, anh cũng nói đó chỉ là do lầm lỡ, do anh không làm chủ được bản thân, anh vẫn yêu thương vợ con hơn bao giờ hết. Suốt mấy năm qua anh luôn sống trong day dứt ân hận.
Không bỏ được vợ con, cũng không nỡ bỏ rơi giọt máu của mình. Anh đưa ra phương án nếu tôi không chấp nhận được thì chúng tôi sẽ ly hôn, anh vẫn chịu trách nhiệm nuôi hai đứa con của chúng tôi khôn lớn. Còn tôi, anh sẽ để lại căn nhà đang ở cho tôi, nếu tôi tha thứ anh sẽ không qua lại với người phụ nữ kia mà chỉ gửi tiền hàng tháng nuôi đứa con riêng của anh.
Tôi đã từng nghĩ sẽ ly hôn chồng, nhưng thời gian trôi đi, tôi không tài nào đưa ra nổi quyết định cho bản thân vì tôi quá yêu anh, thương các con. Tôi giấu gia đình, giấu bạn bè những chuyện đã xảy ra, vì thế, ai nhìn ngoài vào cũng tưởng gia đình tôi hạnh phúc.
Nhưng Hà ạ! Đó chỉ là do bản thân tôi gắng gượng, trên thực tế, tôi biết chồng tôi vẫn đi lại với người phụ nữ kia. Anh nói là vì con, nhưng tôi tin rằng đó là điều viển vông. Bởi tôi còn phát hiện chồng tôi mua nhà, mua xe cho mẹ con cô ta. Và cả đời tôi luôn sống trong đau đớn, khổ tâm vì cảnh chung chồng.
Nếu thời gian quay trở lại, tôi sẽ làm khác đi, tôi sẽ dứt khoát quyết định để tìm cho mình hạnh phúc mới, chỉ thuộc về tôi mà thôi. Vì thế, tôi khuyên bạn hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định của đời mình. Thân ái!
Độc giả Nguyễn Phương Thảo (Hà Nội)