Phận cay đắng teen 'bán hoa' ở tuổi 14

Phận cay đắng teen 'bán hoa' ở tuổi 14

Thứ 5, 06/06/2013 10:11

Từng mơ ước trở thành một cô giáo đem cái chữ đến với trẻ em nghèo, sống cuộc sống bình lặng giữa đời thường nhưng rạn nứt gia đình, vết trượt đầu đời đã khiến Hoa phải trả giá bằng những tháng ngày đằng đẵng trong trung tâm giáo dưỡng. Chính tại nơi đây, Hoa mới nhận ra được mảng tối sáng của cuộc đời mình và ước mơ được giải phóng...

Tuổi 14 định mệnh...

Trong chuyến công tác miền núi mới đây, tôi tình cờ gặp Hoa, một cô bé miền xuôi đang được cải tạo tại Trung tâm giáo dục lao động tỉnh Sơn La. Tôi ấn tượng em ngay từ cái nhìn đầu tiên với nước da trắng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt buồn và cách nói chuyện có duyên. Hoa thổ lộ từ rất lâu rồi em không trò chuyện “hết mình”với một người khác giới như vậy.

Cuộc sống “ăn sương, bán phấn” đã luyện cho em trở nên thờ ơ, vô cảm, thậm chí đề phòng với đàn ông lạ. Nhưng khi biết tôi là nhà báo, muốn được viết về cuộc đời em, về những tháng ngày “đoạn trường” của em, Hoa đã “trải hết lòng mình”. “Em kể cho anh nghe về cuộc đời em không phải vì em muốn lên báo, đơn giản là em muốn có một ai đó lắng nghe, chia sẻ với mình.Chỉ một giây phút ngắn ngủi, đủ để thở thôi cũng là điều vô cùng đáng quý, quý đến cay mắt, đắng lòng anh ạ !”.

Hoa vốn sinh ra không được may mắn như bạn bè cùng trang lứa. Tuổi thơ của em là một chuỗi dài những cay đắng và bất hạnh. Cái nghèo kéo theo cái khó, khi em mới 7 tháng tuổi, do không chịu được cuộc sống túng bấn, bố Hoa đã bỏ mẹ con em đi tìm chân trời mới. Ngày ngày, mẹ con rau cháo nuôi nhau, bữa đói bữa no, sống trong sự đùm bọc và chia sẻ của bà con chòm xóm. Vài năm sau, mẹ Hoa đi bước nữa với một người đàn ông nhiều hơn mẹ vài tuổi, nhà “sát vách liền lưng”. Lúc đầu, em cũng không lấy làm vui khi trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông khác, nhưng sau mẹ sinh em bé, Hoa cũng dần nguôi ngoai. Mặc dù cùng mẹ khác cha, song hai chị em rất yêu thương nhau.

Cuộc sống trôi đi cho đến khi Hoa 14 tuổi. Tai ương như cơn lũ đổ ập xuống đầu, nhấn chìm em trong những tháng ngày nhơ nhuốc và tội lỗi. Cái tuổi 14 định mệnh đã đẩy cuộc đời em sang một trang mới đầy xót xa và nhục nhã kéo dài trong tuổi thanh xuân của em. Điều đắng cay, chính cha dượng là người đã “giết chết” cuộc đời em. “Một hôm lấy lý do công việc, cha đưa em lên thị trấn. Đang đi, hai cha con tạt vào một quán phở để ăn sáng. Sau bữa ăn, em thiếp đi lúc nào không biết.

> Giải thưởng lớn cho cuộc thi ảnh Việt Nam Xanh

> Đọc thêm: Trớ trêu cảnh ông bà nhận cháu làm... con nuôi

Gia đình - Phận cay đắng teen 'bán hoa' ở tuổi 14

Tuổi thơ của Hoa là một chuỗi dài những cay đắng và bất hạnh. Hình minh họa

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, em thấy mình được một người lạ bế lên ô tô và chở đi nhưng không biết đi đâu. Em cố gắng vùng dậy để thoát thân nhưng đều vô vọng, thân mình em mềm nhũn tưởng như không còn sự sống. Lúc tỉnh dậy, em thấy mình đang nằm trong căn phòng ẩm thấp cùng với hai chị nữa. Bên ngoài, cửa đóng then cài không còn đường để thoát thân. Em đã phần nào dự liệu được tai ương sắp xảy ra với mình.

Ít lâu sau, một phụ nữ trạc ngoài 40 tuổi, dáng người đậm, nước da nhờ nhờ cùng với 2 gã đầu trọc lốc bước vào. Người phụ nữ này cho biết em đã bị cha dượng bán vào đây và từ giờ trở đi em thành “gái bán hoa”...để trả nợ. Ban đầu , em không chịu nên bị mắng, bị bỏ đói, thậm chí bị hành hạ bằng vũ lực. Đến ngày thứ năm, em phải nhắm mắt tiếp khách theo ý của bà chủ”, Hoa ngậm ngùi nhớ lại.

Những tháng ngày sống trong “động quỷ”, cuộc sống với Hoa chẳng khác gì “địa ngục”. Ba chị em cùng cảnh ngộ được xếp chung một phòng. Căn phòng rộng không quá 20m vuông được ngăn thành 3 phòng nhỏ, xếp bởi những tấm tôn rách nát, ố vàng, cột lại bằng dây thép,mái lợp nham nhở miếng vá. Thỉnh thoảng mùi xú khí lại xộc lên nồng nặc.

Những cuộc “hành lạc” của khách làng chơi diễn ra trong từng căn phòng nơi đây. Ba chị em gần như phải tiếp khách bất kể ngày đêm. Mỗi ngày phải tiếp khoảng 10 lượt khách. Sức khỏe suy kiệt, nhiều lần bọn em van xin nhưng bị bà chủ và đồng bọn lạnh lùng đánh đập. Trong suốt quãng thời gian ở đây, Hoa bị đối xử như tù giam lỏng, không được bước chân ra ngoài. Trái lời sẽ bị bà chủ đánh không thương tiếc.

Sợ ba chị em bỏ trốn, bà chủ ra lệnh mọi sinh hoạt cá nhân đều phải thực hiện trong căn nhà chung. Đồ dùng, áo quần của cả ba chị em đều được bà chủ trang bị. Ai tiếp được nhiều khách thì được mua nhiều đồ hơn. Hôm nào không có khách nào thì bị mắng chửi và bỏ đói. Hoa là người ít tuổi nhất nên có nhiều khách, vì thế cũng được cưng chiều và chăm sóc tốt hơn.

Hoa kể: “Có những hôm các chị ấy bị ốm không tiếp khách được, bà chủ liền bỏ đói. Mấy chị em thương nhau như người trong nhà nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành giấu bà chủ chia sẻ suất cơm ít ỏi cho nhau và mong đến ngày được ra khỏi đây”. Hàng ngày, ba chị em chỉ được tiếp xúc với nguồn sáng bên ngoài duy nhất qua một ô cửa sổ nhỏ. Nhìn thấy người, muốn kêu cứu cũng không được vì xung quanh là “chân tay” của bà chủ. Ngôi nhà lại nằm trên đồi, những người đi làm nương rẫy qua cũng không để ý, và nếu để ý cũng chẳng thể phát hiện ra được điều gì vì nó được “ngụy trang” gần như hoàn hảo.

Tuy nhiên, ông trời đã không bỏ rơi những phận người như Hoa. Trong một lần truy quét gái mại dâm,, ba chị em đã được giải thoát. Mụ Tú Bà gian ác bị bắt, Hoa và hai cô gái được bước chân ra ngoài nhưng lại bị tạm giam để điều tra. Được sự làm chứng và bảo đảm của người quản lý nơi bị bắt và ép đi tiếp khách, Hoa và hai người con gái ấy được trở về nhà sau 2 tháng tạm giam.

> Đọc thêm: 'Vì yếu sinh lý, suốt ngày anh hành hạ tôi'

Cay đắng ngày trở về

Lau những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nén tiếng thở dài ngao ngán, Hoa ngậm ngùi: “Cuộc đời em có lẽ là một “vở kịch”, vở kịch đẫm nước mắt anh ạ! Mới 14 tuổi, đang tuổi mộng mơ, em đã phải khoác lên mình vết nhơ cuộc đời. Biết bao giờ em mới rửa sạch, mới tìm lại sự thanh thản trong lòng mình. Có ai ngờ được, cha dượng lại nhẫn tâm bán em cho quỷ dữ như vậy. Có lẽ, suốt đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta”.

Dứt lời, Hoa đưa mắt nhìn vô định ra khoảng không trước mắt. Em bảo, trời chiều cũng u ám như chính cuộc đời em vậy. Nhìn dáng em nhỏ nhắn, liêu xiêu trong nắng chiều, ngồi cô đơn một góc để số phận đùa giỡn, bất giác tôi thấy thương em vô cùng. 14 tuổi, em như bông hoa bị hái sớm, số phận đưa đẩy khiến em phải quăng quật với cuộc sống vốn lắm cạm bẫy của xã hội khi chưa hề có một chút kiến thức nào về cuộc sống. Trong câu chuyện đời mình, qua phút bẽn lẽn ban đầu khi gặp người lạ, bờ vai của Hoa liên tục run lên bần bật. Tôi biết em đang phải đấu tranh với chính tư tưởng mình.

Hoa kể tiếp, sau nhiều năm lưu lạc, em trở về nhà, chưa bao giờ em vui như lúc đó. Thế nhưng, trời chẳng chiều lòng người, “niềm vui ngắn chẳng tày gang”. Thay vì viễn tưởng sum họp gia đình, Hoa lại đón nhận thêm những sóng gió mới. Đón em không phải mẹ mà là một người đàn ông đứng tuổi và một cô bé chừng vài tuổi. Sau phút ngỡ ngàng, Hoa được nghe kể lại, mẹ em đã mất cách đây ít lâu. Người đàn ông trước mặt em là chồng thứ 3 của mẹ và cô bé kia chính là con riêng của mẹ với người đàn ông ấy. Cậu em trai cùng mẹ khác cha với Hoa giờ cũng đã lớn tướng, thấy chị về nó mừng mừng tủi tủi. Hai chị em ôm chầm lấy nhau òa khóc nức nở.

Chưa kịp hỏi han chuyện gì, bố dượng mới của Hoa cho hay: “Hôm nay là giỗ đầu mẹ mày, còn ngôi nhà này ngày mai người ta dọn đến ở, chúng mày không được sống ở đây nữa. Mày về rồi thì tao trả hai đứa em cho mày, mày nuôi được thì nuôi, không nuôi được thì tao bán, có người sắp đến đưa chúng nó đi rồi đấy. Ngôi nhà này thì chúng mày đừng có mơ. Còn mẹ mày, mày thờ được thì thờ, không thờ được thì bỏ”. Dứt lời, người đàn ông nhẫn tâm quăng hết đồ đạc của ba chị em ra ngoài. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, lại đã thấm thía cuộc sống khi bị bán đi, Hoa chỉ biết cay đắng nói với dượng rằng: “Dượng đừng bán, nó là em của con, có thế nào thì con cũng nuôi”. Hoa ôm đứa em gái vào lòng và bảo: “Thôi, em đi với chị, có đói khổ gì thì chị cũng sẽ nuôi em”. Thế là ba chị em bị đẩy ra khỏi căn nhà nơi chôn nhau cắt rốn của mình, chỉ kịp mang theo vài bộ quần áo và tấm di ảnh của mẹ.

Lúc trở về quê, Hoa may mắn được người hàng xóm đưa cho 2 chỉ vàng bảo là của mẹ để lại làm hồi môn. Ông bà ngoại đã mất từ lâu, lúc còn sống cũng chỉ sinh được mình mẹ Hoa, nên ba chị em không còn chỗ nào để dựa dẫm, phải đi thuê nhà để ở.

> Đọc thêm: Sốc với ảnh 'dao kéo' của phụ nữ Hàn

Giọt nước mắt hối hận

Ba chị em rau cháo nuôi nhau, tằn tiện sống qua ngày. Cuộc sống tưởng trôi đi trong êm đềm, nhưng tai ương lại bỗng đâu ập xuống. Cuộc đời Hoa lại bước sang một trang khác. Hai năm sau, nghe lời rủ rê của một người cùng làm hàng thêu, Hoa lên Sơn La làm quán cà phê, hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn để cuộc sống bớt khó khăn. Hai em của Hoa cũng đã biết tự lo cho bản thân và chăm sóc nhau nên Hoa an tâm khăn gói ra đi.

Lên Sơn La, Hoa phục vụ trong quán cà phê. Thấy em xinh xắn, trắng trẻo nên bà chủ gợi ý cho em cách “đi khách” để kiếm tiền dễ dàng hơn. Nghĩ mình cũng đã một thời làm công việc này, hơn nữ lại còn hai đứa em ở nhà đang chờ mình mang tiền về nên Hoa quyết định nhắm mắt đưa chân. Cuộc sống “ăn sương bán phấn” Hoa vốn đoạn tuyệt ngày nào lại trở về. Em lại tiếp tục chìm trong những tháng ngày nhơ nhuốc. “Em đã không biết tự bảo vệ mình, không biết giữ mình trước dòng xoáy cuộc đời để cuộc đời cứ chết dần chết dần như một vũng nước sình lầy không sự sống”. Hoa chua chát.

Có lẽ cuộc đời Hoa sẽ gắn với những cuộc mua bán thân xác nơi đất khách quê người lắm sóng gió này nếu như không có một ngày, ngày mà với nhiều người thì là vận đen nhưng với Hoa đó lại là ngã rẽ, là chút may mắn của cuộc đời. Trong một lần tổ chức truy quét gái bán dâm, Hoa đã bị công an bắt khi đang bán dâm cho khách làng chơi và được đưa vào Trung tâm giáo dục lao động tỉnh Sơn La.

Tại đây, em thấy cuộc sống thực sự trở lại. Em đã được ăn bữa cơm ấm áp tình người, được chăm sóc và quan trọng hơn là được học nghề và dạy những kỹ năng cơ bản về cách chống lại sự trớ trêu đến nghiệt ngã của số mệnh. Hoa tâm sự: “Khi nào được về, chưa biết có được chấp nhận hay không, nhưng việc đầu tiên em mong muốn là cho hai đứa em của em đến trường. Chúng sẽ không bao giờ rơi vào hoàn cảnh như em. Em tin, lối về của em sẽ bớt chông gai bởi em đã là một con người khác, ngay từ khi bước chân vào đây”.

Nhìn cô bé tự tin trước lỗi đi của tương lai, tôi cũng thấy ấm lòng hơn. 14 tuổi em bị sa vào “động quỷ”, giờ đã gần 20, cuộc đời đã dạy em những bài học xót xa về nhân tình thế thái, để em bản lĩnh hơn trước sóng gió cuộc đời. Tôi tin, mai này, khị được trở về, nhất định em sẽ sống tốt, sẽ kiếm một cái nghề tử tế để không phụ lại lòng tin của mọi người dành cho mình.

P.V

Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên. Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.
Đã tặng: 0 star
Tặng sao cho tác giả
Hữu ích
5 star
Hấp dẫn
10 star
Đặc sắc
15 star
Tuyệt vời
20 star

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.