Quá khứ là những mẩu vụn thời gian

Quá khứ là những mẩu vụn thời gian

Mai Thị Thu Hằng

Mai Thị Thu Hằng

Thứ 7, 13/01/2018 14:00

Tôi vẫn hay gọi quá khứ là những mẩu vụn thời gian. Vì không giống như hiện tại và tương lai đang chảy trôi tiếp diễn, quá khứ trong não bộ con người, hay trong dòng chảy thời gian chỉ là những điểm nhất định.

Bạn không thể nhớ rành mạch từ khi sinh ra đến khi lớn dần lên bạn đã ăn những món gì, bạn chỉ nhớ món gì ngon nhất, món gì tệ nhất. Bạn nhớ khoảnh khắc mẹ bạn nắm tay bạn khi bạn còn nhỏ. Nhớ cái chạm mắt say mê trong một buổi chiều tà. Nhớ khoảnh khắc bố đưa món quà từ chuyến đi xa đầu tiên cho bạn, khoảnh khắc bạn nhìn thấy đứa em mình nằm trong nôi, nhỏ xíu và đỏ hỏn.

Quá khứ dừng lại ở giờ ấy, giây ấy, phút ấy và cái khoảnh khắc ấy sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nữa. Nếu kí ức là một thằng người, thì đó hẳn là cái đứa bạc tình nhất quả đất. Vì nó chẳng bao giờ ở lại mãi mãi với ta cả.

Mỗi buổi sáng ngủ dậy, đi đánh răng rửa mặt, mình cảm thấy mình đã quên gì đó, mà nghĩ mãi cũng không ra. Đấy là vì cái thằng người bạc tình mang tên kí ức ấy, nó đã rời khỏi ta rồi, rời khỏi ngôi nhà hai đứa đã từng chung sống, nhưng nó vẫn quay lại lấy đi thứ này thứ kia. Tôi đã từng nghe thấy câu nói này và tâm đắc về nó: “Nếu kí ức có hạn sử dụng, tôi mong nó sẽ là một vạn năm”. 

Tâm sự - Quá khứ là những mẩu vụn thời gian

Tôi lật dở những quyển sách lâu rồi không đụng đến và biết rằng quá khứ của tôi đã ngủ quên quá lâu (Ảnh minh họa).

Hôm qua tôi xem một bộ phim, mà nhân vật trong phim cố ghi lại từng mẩu cuộc đời mình bằng chiếc máy ảnh cũ kĩ. Vì biết sau này sẽ quên. Vì biết cái giờ ấy, giây ấy, phút ấy, khoảnh khắc ấy sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nữa.

Thời gian vẫn mãi chảy trôi, quá khứ thì ngày càng xa rồi. Hai mươi tuổi, kí ức đã bắt đầu có sự chọn lọc, vài thứ ở lại, vài thứ rơi mất. Biết đâu bốn mươi tuổi, những thứ đã từng may mắn ở lại sau cuộc sàng lọc cũng rơi qua kẽ tay và đi mất...

Quá khứ chính là thứ bị chúng ta ruồng bỏ nhiều nhất. Ta chỉ bắt đầu hoài niệm khi ta buồn, khi ta cô đơn, khi hiện tại và tương lai đều đang đánh đập và sỉ vả ta. Nhưng khi hiện tại ổn trở lại, ta lại quên mất việc hoài niệm thường xuyên.

Quá khứ giống như đống truyện tranh trên giá nhà tôi, cái thứ mà lâu lắm tôi không động đến cho đến hôm nay nó cũ kĩ và bám bụi. Tôi giật mình không biết tôi đã không động đến chúng từ bao giờ.

Tôi tự nhủ thầm phải thường xuyên quan tâm quá khứ, những mẩu vụn thời gian đã rơi loảng xoảng ở lại, để gìn giữ những thứ cảm xúc trinh nguyên nhất của con người.

Như Mai

Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên. Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.
Đã tặng: 0 star
Tặng sao cho tác giả
Hữu ích
5 star
Hấp dẫn
10 star
Đặc sắc
15 star
Tuyệt vời
20 star

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.