Em năm nay 25 tuổi, anh hơn em một tuổi. Chúng em yêu nhau từ thời em còn sinh viên, anh đã đi làm. Trước đó em từng yêu người khác, sớm chia tay vì không tìm được tiếng nói chung, cảm giác bên nhau rất nhàm chán. Tuy nhiên, em với người yêu hiện tại thì khác, có thể chia sẻ mọi điều, sống đúng với bản chất mà không sợ người kia nghĩ gì về mình. Anh rất quan tâm em, luôn chiều chuộng hết mực.
Yêu nhau hơn một năm em chuyển sang sống cùng anh. Chúng em thực sự rất muốn được ở bên chăm sóc nhau. Hai đứa có thể ở bên nhau suốt ngày này đến ngày khác mà không hề cảm thấy nhàm chán, lúc nào cũng có rất nhiều chuyện để chia sẻ. Tuy nhiên, không giống các cặp đôi sống cùng khác (em muốn dùng từ "sống cùng" chứ không phải "sống thử"), chúng em chưa từng đi quá giới hạn. Em nghĩ nhiều người sẽ không tin, nhưng điều đó là sự thực.
> Đọc thêm: 'Người đàn ông đầu tiên của tôi bằng tuổi ông ngoại tôi'
> Đọc thêm: 'Tôi rụng rời trước cảnh tượng dâm đãng của vợ'
Khoảng một năm đầu sống cùng, anh cố gắng thuyết phục em "vượt rào", em kiên quyết từ chối. Chúng em sống cùng là để chăm sóc cho nhau, hiểu kỹ con người nhau chứ không phải để thoả mãn sex. Từ đó trở đi, anh không bao giờ có những đòi hỏi như thế. Đương nhiên hai người yêu nhau ở cạnh không thể tránh khỏi ham muốn, đặc biệt từ anh. Khi đó chúng em sẽ có những cách khác để giải toả giúp anh, nhất quyết không vượt rào.
Tuy vẫn giữ được mình, nhưng em luôn có cảm giác tội lỗi với bố mẹ. Em rất sợ gia đình biết chuyện, từ nhỏ đến lớn em luôn là niềm tin và niềm tự hào của bố mẹ. Nhiều lần em quyết tâm chuyển ra ngoài, thuê phòng riêng, nhưng thuê xong cũng chỉ để đấy, nếu một ngày không được ở bên nhau chúng em sẽ thấy rất khó chịu, Hơn nữa, chúng em cũng không làm gì quá mức. Vậy nên em vẫn cứ đâm đầu vào, lúc nào cũng với suy nghĩ chỉ nốt hôm nay thôi, chỉ nốt tuần này thôi. Vậy là, tuy thuê phòng riêng nhưng đêm nào em cũng ngủ bên nhà anh ấy.
Một điều nữa làm em lo lắng, anh tuy lớn tuổi hơn em, nhưng hiện giờ vẫn chưa ổn định, công việc bấp bênh. Gia đình em cũng không hoàn toàn tán thành mối quan hệ này vì anh kém hơn em nhiều thứ. Hơn nữa, không ai nói trước được tương lai, nhỡ sau này em và anh không đến được với nhau, em lấy người khác làm chồng, người ấy liệu có bao giờ tim rằng em vẫn còn trong trắng?
Em rất thường xuyên tập thể thao và ngày bé cũng nghịch ngợm, vậy nên em không dám chắc mình còn màng trinh không. Nếu chẳng may em vốn sinh ra đã không có, hoặc bị rách khi tập thể thao, như vậy sẽ càng không có căn cứ để chứng mình mình còn trong trắng. Thật sự em đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều, nhưng em là người thiếu quyết đoán, không thể dứt khoát ra ở riêng. Nếu sống bên anh thế này, hiện tại em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng ngược lại trong đầu em lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi và lo lắng cho tương lai.
Theo Sức khỏe & Gia đình