Can ngăn và cấm chồng nhậu là chuyện không tưởng rồi, vậy thì chỉ có một "chiêu độc" là: theo chân chồng vào bàn nhậu...
Học nhậu để giữ chồng
Chồng chị Phương làm giám đốc một công ty tư nhân, gần như ngày nào cũng phải đi nhậu vì chuyện làm ăn, chuyện mở rộng quan hệ và tất nhiên có cả nhậu vì tình cảm anh em, bằng hữu. Ngày nào cũng phải sốt ruột ngồi đợi chồng đi nhậu về, gọi điện cho anh thì liên tục nhận được điệp khúc "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Máu ghen khiến chị Phương nhất nhất khẳng định chồng chị đang vui thú với "em út", khi đã có hơi men vào thì anh sẽ quên hết gia đình, vợ con ngay.
Nhiều lần chị Phương dùng áp lực như khóc lóc, gây "chiến tranh lạnh" với chồng để khiến anh giảm bớt nhậu nhưng đời nào anh lại nghe theo vợ. Biết chẳng thể thắng "bệnh nhậu" của chồng, chị Phương quyết định... học nhậu để bám sát chồng ở mọi cuộc nhậu nhẹt. Lúc đầu nghe chị tuyên bố sẽ "luyện rượu" để theo chồng đi nhậu, chồng chị cười khẩy cho rằng: Đàn bà làm gì có gan mà nhậu nhẹt.
Thế nhưng ngày nào cũng thấy chị Phương mang bia, rượu trong nhà ra tập uống chồng chị cũng phát hoảng. Anh can ngăn, dọa nạt thì chị đưa điều kiện: "Nếu anh không đi nhậu nữa thì em sẽ cai rượu". Dĩ nhiên, chẳng bao giờ chồng chị Phương từ bỏ việc nhậu được. Thành ra, chị Phương càng quyết tâm luyện rượu thành công. Và rồi có công luyện rượu có ngày nhậu siêu, bữa cơm nào chị Phương cũng phải uống dăm ba ly thì ăn cơm mới thấy ngon. Yên tâm với "tửu lượng" của mình, chị Phương bắt đầu thực hiện "chiêu" bám chồng ở quán nhậu...
Khi "anh một chén, em cũng một ly"
Khi chồng nhậu ở đâu, chị Phương cũng tức tốc tìm đến. Điều lạ là ngay cả khi anh tìm mọi cách để giấu vợ địa điểm quán nhậu thì chị Phương cũng tìm đến được. Vào bàn nhậu chị Phương cũng thể hiện "phong độ" không kém gì chồng. Chồng chị uống một chén thì chị cũng cạn một ly. Nhìn hình ảnh vợ ăn nói hùng hổ, sặc mùi "bia rượu" với các cánh đàn ông trong bàn nhậu, chồng chị Phương cảm thấy xấu hổ với xung quanh. Nhất là khi chị luôn tìm cách xen vào mọi câu chuyện làm ăn của anh trên bàn nhậu, chị còn chỉ huy cả anh mỗi lúc anh đưa ra ý kiến về một việc gì đó mà chị không hài lòng.
Các bạn nhậu nhiều người tán tụng tài nhậu của vợ anh, nhưng cũng có người góp ý với anh không nên để "bà xã" xuất hiện ở bàn nhậu của cánh đàn ông, có vợ anh đi nhậu cùng họ chẳng được thoải mái. Chồng chị bị mất nhiều cơ hội làm ăn, làm mất lòng nhiều bạn nhậu cũng chỉ vì có "bà xã" can thiệp vào chuyện nhậu của cánh đàn ông.
Bị mất mặt với bạn bè, chồng chị Phương luôn tìm cách gây gổ để vợ tức giận mà bỏ ý định đi nhậu theo chồng. Nhưng chị Phương càng muốn tỏ rõ uy thế cũng như sự bình đẳng của mình với chồng, chị đeo bám anh ở tất cả các cuộc gặp gỡ, ăn uống với đối tác làm ăn, bạn bè. Từ chỗ chỉ khó chịu với vợ, chồng chị Phương ngày càng coi thường chị. Có vợ ở bàn nhậu anh coi như không, về nhà cũng chẳng thèm nói với chị câu nào.
Càng tức chồng, chị Phương càng muốn nhậu cho bõ tức. Ngày nào chị cũng uống say để trêu tức chồng. Và sự sĩ diện của người đàn ông đã khiến chồng chị bất cần với người vợ mà anh gọi là "hư hỏng, mất nết". Anh tìm đến người đàn bà khác để quên đi người hình ảnh người vợ cứ vào bàn nhậu là "không khác gì một tay nghiện rượu" nặng, anh bỏ nhà đi liên miên. Thế là chị Phương dùng đủ mọi cách cũng không làm anh quay về nhà với chị nữa. Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng chị trên bờ vực của sự tan vỡ...
Hạnh phúc tan theo hơi men
Cũng muốn giữ chồng bằng cách quản chồng ở tất cả các cuộc nhậu, chị Hoa thường xuyên đeo bám chồng ở tất cả các cuộc vui của anh. Bất chấp mọi sự ngăn cản của chồng, vào bàn nhậu là chị quên ngay rằng "mình là phụ nữ", chị "dzô" với cánh đàn ông như một dân nhậu sành điệu.
Đến khi, chồng chị chán vợ quá, trốn đi nhậu ở những nơi mà vợ có thuê thám tử cũng không tìm ra, thì chị Hoa tổ chức nhậu với bạn bè cho chồng "biết mặt". Và ngày nào, chị cũng "thi gan" với chồng xem ai về nhà trước, ai say trước, ai nói, đập phá nhiều hơn. Đêm nào trong nhà chị cũng có hai kẻ say cãi vã, quát mắng và đập phá đồ đạc...
Sau những cuộc cãi vã, men rượu lại khiến cho vợ chồng chị Hoa càng muốn uống nhiều hơn. Và cả hai vợ chồng cùng ngập trong những cơn say triền miên. Ngày tàn của cuộc hôn nhân của vợ chồng Hoa phải đến khi chồng chị mang về nhà một người đàn bà khác và tuyên bố "đây mới là người vợ tôi cần, không phải cái thứ đàn bà ham nhậu nhẹt". Ly hôn xong, chị Hoa lại muốn chìm vào những cơn say để quên đi nỗi sầu về cuộc hôn nhân giữa "đường đứt gánh" của mình....
Tâm sự của một bà vợ từng theo chồng... đi nhậu
Tôi mới lấy chồng được hơn 2 năm. Cả hai chúng tôi trước khi đến với nhau đều ở vào diện... ế ẩm. Anh và tôi đều đã ngoài 30. Anh sinh trưởng trong một gia đình giàu có, bản thân cũng rất thành đạt. Vì thế, bạn bè của anh nhiều vô kể. Tôi quen anh trong một bữa đi nhậu cùng đám bạn. Phải nói tửu lượng của anh rất cao, cả bàn say túy lúy mà anh vẫn như không. Đám bạn tôi bảo, hầu như tuần nào anh cũng tiêu tốn khoảng 4 buổi chiều cho việc quán xá, số buổi còn lại, hoặc đi đánh tennis hoặc đi câu cá, chẳng bao giờ ăn cơm ở nhà.
Yêu tôi rồi, anh cũng vẫn không bỏ cái thói quen thâm căn cố đế bao năm như thế của mình. Để được ở bên anh, tôi đành theo anh đi khắp nơi, nay quán này mai quán khác. Các bà vợ hãy thử vài lần tới quán nhậu, mới thấy nó hấp dẫn cánh đàn ông như thế nào. Được la cà cùng đám bạn bè thân, bạn học cũ, đồng nghiệp, bạn làm ăn, được sống thật với chính mình (chứ không phải nhìn trước ngó sau như ở nơi công sở), thích hát thì hát, thích đùa thì đùa, thích nói bậy thì nói bậy, các ông cực kỳ phấn khởi. Thậm chí ở đó, có nhiều giải pháp được đưa ra cho vấn đề của một cá nhân nào đó, cũng có thể là nơi bắt đầu của một mối làm ăn...
Ban đầu, tôi nhìn cái cảnh đó mà ngán ngẩm. Kiểu này mà lấy nhau vào thì chẳng hiểu cái gia đình của tôi sẽ như thế nào. Anh cũng hiểu điều đó nên an ủi tôi, sau khi cưới, anh sẽ từ bỏ tất cả. Thú thật là tôi chẳng tin lắm, cũng chẳng ích kỷ đến nỗi phải bắt anh bỏ bạn, bỏ bè, bỏ những buổi tối thú vị của mình. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng thích nghi, để anh vui vẻ, thoải mái và không cảm thấy tôi là một gánh nặng.
Trái với suy nghĩ của tôi, sau cưới, anh thay đổi hẳn. Tần suất bỏ cơm nhà của anh thưa dần. Cho đến khi tôi mang thai thì chiều nào anh cũng ngoan ngoãn về nhà. Có bữa nào bạn bè gọi rát quá, anh cũng đi làm vài cốc, rồi mua món gì đó về cho tôi. Tôi động viên anh là anh cứ đi cho thoải mái, nhưng anh tỉnh bơ: "Anh chơi nhiều rồi, ăn nhậu bao nhiêu năm rồi. Giờ chính thức anh đã chán. Anh về với tổ ấm gia đình thôi".
Thế nên mới nói, các chị đừng đặt vấn đề chồng tôn thờ nhậu nhẹt một cách quá nghiêm trọng. Đành rằng đó là thói quen khó bỏ, nhưng không phải không bỏ được. Ngoại trừ những ông chồng nát rượu, còn lại với đàn ông, gia đình lúc nào cũng vẫn là cái không thể thay thế được.
Hải Sinh