Theo các nhà nghiên cứu, nguồn gốc hoạn quan ở Trung Quốc, có ba nguyên nhân chủ yếu: Hoạn quan là những tội phạm, tù binh hoặc phản nghịch bị cắt sinh thực khí; Hoạn quan là cống phẩm của địa phương tiến cống vào cung đình hay còn có loại hoạn quan tự nguyện xin thiến để mưu cầu phú quý.
Về cơ bản, nguồn gốc xuất thân của những tên thái giám này đều thấp hèn và phần nhiều trong số chúng đều mang bản chất không tốt. Sau khi nhập cung, chúng sẽ phải trải qua những cực hình đau đớn để trở thành một thái giám thực thụ.
Loại trừ những người đã khiếm khuyết khi sinh ra, một hoạn quan phải qua một "thủ thuật" hết sức đau đớn gọi là "yêm cát", "cung hình", "tàm thất", "hủ hình" hay "âm hình".
> Chuyện kinh sợ nhất về hoạn quan: Ăn 'của quý' để tái sinh
Theo “Nam tinh thái giám khốc hình” thì ghi lại có 4 phương pháp để thiến con trai: Cắt toàn bộ âm kinh và dịch hoàn; Chỉ cắt bỏ dịch hoàn; Đè cho vỡ nát dịch hoàn, và cắt bỏ ống dẫn tinh.
Một số tài liệu còn ghi chép lại câu chuyện về quá trình để trở thành một hoạn quan vào cuối đời Mãn Thanh vô cùng đau đớn: “Băng vải được quấn chặt ở bụng dưới và hai đùi và bệnh nhân được cho uống một thang thuốc mê, bộ phận sinh dục của y được chà xát bằng nước ngâm ớt.
Cả dương vật lẫn dịch hoàn được cắt xoẹt bằng một nhát dao sát tận đáy, một nút bằng kim loại cắm ngay vào lỗ sinh thực khí và vết thương được băng chặt bằng giấy bản, bên ngoài quấn vải thật chặt.
Người thái giám lập tức được những "đao tử tượng" dìu đi quanh phòng trong hai ba giờ liền trước khi được quyền nằm nghỉ. Người đó vừa đau đớn, vừa khát nước nhưng không được ăn uống và tiểu tiện trong ba ngày.
Sau ba ngày, vải băng được cởi ra và cái nút được rút ra và nếu bệnh nhân có thể đi tiểu được ngay thì vụ giải phẫu thành công và qua được thời kỳ nguy hiểm.
Nếu người thái giám không tiểu tiện được có nghĩa là đường sinh thực khí đã bị thu hẹp hay bịt kín và chỉ còn đường chờ chết”. Sau những thủ thuật tàn khốc đó, phần lớn thái giám đều có sự biến đổi khác thường trong cơ thể. Dương khí bị mất đi rất nhiều trong khi phần nữ tính được tăng lên.
Giọng nói của chúng trở nên bị méo đi, the thé không ra nam cũng không ra nữ. Dáng đi, điệu bộ cũng trở nên ẻo lả và trở thành “ái nam, ái nữ”.
Sự đau đớn cũng tác động đến tâm tính của các hoạn quan, khiến cho chúng trở nên tàn độc, ma mãnh hơn rất nhiều. Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến thái giám đời Minh ăn não trẻ và “của quý” của đàn ông mà không ghê miệng.
Một nguyên nhân khác nữa dẫn đến sự xuất hiện của món ăn mang tên “của quý” đó là do mê tín. Không chỉ riêng đời Minh, phần lớn các thái giám trong các triều đại phong kiến Trung Quốc đều có thói mê tín khác người. Chúng tin vào một thế lực siêu nhiên có thể điều khiển được vạn vật.
Thậm chí, chúng luôn quan niệm, những giếng cổ, cây hoa, tượng đồng, chum nước, thậm chí hòn đá trong cung cũng có thể thành tinh hiển linh.
Chính vì sự mê muội đó mà nhiều tên thái giám ấp ủ hi vọng rằng chúng có thể lấy lại được bộ phận sinh dục của mình.
Chính vì niềm tin đó, đời Thanh đã có luật lệ rằng tiểu thái giám nhập cung rồi sau ba năm sẽ phải qua một kỳ "tiểu tu", năm năm qua một kỳ "đại tu" để những thái giám chuyên môn xét lại xem ngọc hành có "trùng sinh" hay không.
Theo sách “Thần Viên Tạp Thức”, thái giám thường thích ăn các loại thức ăn tráng dương và dùng những toa thuốc như Mẫu cẩu cảnh tán, Thiên khẩu nhất bôi ẩm, Ngọc cảnh trùng sinh phương... để mong trở lại bình thường.
Sau khi nghe phán rằng chỉ có ăn não trẻ và sinh thực khí của đàn ông mới có thể giúp phục hồi dương khí, những tên thái giám đời Minh liền bắt bớ giết hại hàng loạt trẻ nhỏ về phục vụ cho món ăn của mình.
Thậm chí, chúng còn tin rằng một ngày bộ phận sinh dục mà chúng đã bị cắt bỏ đi có thể phục hồi lại được nguyên vẹn như cũ.
Bên cạnh những mưu mô thoán quyền đoạt vị, nhiều tên thái giám vẫn luôn mơ tưởng đến một ngày chúng sẽ trở lại nguyên vẹn như một người đàn ông thực thụ.
Bách Hoa