Ở một nơi nào đó rất xa, là ngôi nhà tôi bằng gỗ, nhìn về phía những con đường dài đất đỏ, mà tuổi ấu thơ bụi cuộn lên theo những chuyến xe khách đường dài chất đầy người và hàng.
Tôi đã chuyển nhà từ miền biển lên đồng rừng, đã chuyển từ quê nghèo mùi muối lên mảnh đất đầy khói đạn bom và thuốc súng, mà trong mắt tôi, những cái chết từ bom mìn " gia tài" sót lại của chiến tranh biên giới trở thành ký ức khó có thể phai nhòa.
20 năm có lẻ, tôi về dưới phố, bỏ lại núi rừng, bỏ lại những buổi trưa trốn hoài trên đồi sắn, hay ngủ đẫy đà trong một rừng keo. Bỏ lại bữa cơm có mùi hồi quế, gạo xôi tím ngắt bằng lá mẹ hái từ vườn.
20 năm có lẻ, tôi thi thoảng lại tìm về rừng núi trong một chuyến đi nào đó 1 mình, mà chẳng chịu về nhà để được nằm ngủ trên chiếc nệm bông lau, gối đầu lên chiếc gối bông gạo có 2 đầu thêu hoa thổ cẩm.
Gió Hà Nội dù có thế nào cũng không khiến tôi nhớ tha thiết bằng gió từ núi, nơi mà ta có thể cảm nhận được sự ướt lạnh của sương mỗi bận gió về. Để khi ấy, khi còn là một đứa trẻ, tôi cứ muốn mặc mãi chiếc áo bông màu đỏ bà nội mua cho, để đi qua những ngày rét mướt.
Bữa nay trong mâm cơm nhà tôi có nồi trám kho thịt. Ấy thế mà nhớ quặn thắt rừng. Như thể tôi đang nhớ về bữa cơm có trám đen om, mẹ xúi 2 đứa con ngồi tách hạt trám, rồi lấy gạch nện hạt trám xuống nền nhà bằng đất, cho những ngày mưa, không đứa nào bị ngã vì trơn trượt.
Ngày ấy còn nghèo, nồi trám kho trám nhiều hơn thịt, tôi thấy chát nên toàn nhè trám ra. Đến bây giờ, lại thấy thèm một bữa cơm ít thịt hơn đi. Xã hội đã thay đổi, và tôi thì đổi khác quá nhiều.
Ăn trám chát, thế nào lại nhớ bữa cọ om.
Dưới miền xuôi này, lấy đâu ra mấy thứ quả rừng, để mà xoa dịu một tôi đang dần nghiêng về phố thị???
Gió nổi thật rồi....
Mộc Miên