Người Sài Gòn đã quá nhiều đa cảm, và những câu chuyện sẽ chẳng thể nào thiếu một cái gì đó để khởi đầu. Phải chăng hay có lẽ, ta sẽ nói về thời gian.
Dù vô tình hay cố ý, thời gian sẽ chẳng thể nào đứng yên. Nhân loại như chiếc phong linh, còn thời gian như cơn gió. Ta lung lay, ta ca hát. Ta yêu nhau qua những dòng thời gian bé nhỏ mà bấp bênh. Ngây thơ hay trầm tĩnh. Cuống quýt hay suy tư. Mỗi người trong chúng ta, chọn những cách khác nhau để chấp nhận một sự thật là quy luật của tự nhiên ấy. Một ai đó ngồi đối diện, mân mê tách café thật lâu, rồi bất chợt lên tiếng: “Này, tớ thích cậu đấy, nhưng điều đó chẳng quan trọng lắm đâu”. Ừ thì, những ngày đầu tiên của những tháng cuối cùng trong năm, thời gian vẫn thường bắt đầu một chuyện tình bất ngờ đến vậy.
Tháng Mười một, những con người thành phố vẫn đang nghe tiếng vẽ của thời gian. Có hai đứa trẻ vui cười chuyền tay nhau thanh kẹo lạc trên con đường từ trường về nhà độ này thơm ngát mùi hoa sứ. Có hai cụ già, nhân vật chính của một câu chuyện tình xa xưa lắm, ngồi nghe radio phát lại là hoài niệm, là kí ức những ngày tóc em hãy còn xanh. Có một cậu bé sắp sang tuổi hai mươi, dè dặt mà say sưa, vừa nghĩ về người yêu vừa dạo những phím dương cầm đầu tiên của một bản nhạc tình đã được hát đến nay hơn một nửa thế kỉ. Nhạc của Nat King Cole buồn lắm, nhưng sẽ không bao giờ là lỗi mốt, nhất là vào những ngày dài chìm trong góc phố xa xăm:
“Thế giới hôm nay vẫn không bao giờ ngừng nghỉ
Nên tình yêu kết thúc cả trước khi được bắt đầu”
*****
Thì cũng có người đã hai mươi rồi đấy…
An nhiên như tiềm thức, tuổi hai mươi len vào lòng ta như những chiều mưa trễ hẹn bên góc nhà thờ, chậm chạp mà tinh vi, chênh vênh như cái dáng nghiêng nghiêng của con đường Hàn Thuyên không dài nhưng đơn độc. Mười một tháng vừa qua, bạn tôi, những kẻ đã-lớn thay phiên kể cho một kẻ sắp-lớn nghe những dự cảm khi bước qua thời khắc ấy. Đứa khóc đứa cười, cậu ấy suy tư cô ấy trầm ngâm. Chỉ duy có một điểm chung: đó là một điểm thay đổi đầy hanh hao trong lòng một thế hệ.
Hãy còn đây một chút dư âm. Tuổi hai mươi ám ảnh tôi theo từng mảnh tâm hồn nhỏ. Một câu chuyện, một bản nhạc, hay một nhân vật trong quyển sách mà tôi vô cùng yêu thương. Tuổi thơ vẫn thường mơ mộng thế. Chúng như những đốm sáng lập lòe dẫn con người đi trên lối mòn của tâm hồn, chỉ ra những lo âu vẫn luôn tiềm tàng trong một tuổi thơ che giấu đi quá nhiều biến động. Mười bảy, mười tám hay mười chín. Rồi một ngày, nhân loại trông thấy tuổi hai mươi. Tôi, bạn tôi và một phần trong chúng ta sẽ không bao giờ buồn. Tất cả chỉ đang lo. Mình đã là ai, và mình sẽ là ai khi bước qua cột mốc định mệnh ấy…
Rồi cứ thế. Người ta sẽ đi và lại tiếp tục đi. Tôi biết rằng hai mươi sẽ là lúc mất đi hay dành cho thay thế một số thứ. Một chút ngây thơ, hay đại loại thế. Không có nhiều lựa chọn để mang theo. Thời gian qua tim nhanh như nhịp thở. Những ngày cuống quýt, ta tìm trong hoài niệm một chút gì để nhớ, để quên. Vai người thì hữu hạn, kí ức thì vô hạn. Nhất là với những người yêu.
Ba lô trên vai, ta để vào đó một Sài Gòn những năm 90 cổ điển, những năm 2000 đầy thô ráp. Một tách café ở cái quán nhỏ ven hè phố, chiều lá rải đầy trên vạt áo dài trắng tinh khôi. Một Quốc Bảo, một Trịnh Công Sơn. Một trường đại học. Một lá thư tình. Một nỗi nhớ mà mỗi khi trống trải ta vẫn có thể tựa lưng vào đôi chút… Nhưng đừng vội đi nhé! Hãy còn đó một chuyện tình, một tình yêu nhỏ bé, rất gần mà cũng rất xa xôi. Chúng sẽ theo ta như một quy luật bất biến của tự nhiên, quy luật thời gian. Chuyện tình thì sẽ buồn, còn tình yêu, sẽ làm bạn với chúng ta cho đến những ngày cuối cùng còn sót lại trên thế giới.
Vậy nên, khi ta hai mươi, nhớ hay quên sẽ luôn là một câu hỏi khó khăn. Em thấy đó…
*****
Một ngày đầu tháng. Bên kia cửa sổ, tiếng dương cầm hãy còn vang.
Hai mươi, những bản tình ca đến không sớm, nhưng cũng chẳng phải là quá muộn. Sẽ còn đó một chút ngây dại, một chút bốc đồng của tuổi trẻ, một chút gần gũi mà xa xôi… Tình ca, không nhất thiết phải là tình yêu đâu, sẽ mang nhân loại đến gần nhau hơn, như những cái nắm tay vội vàng, như mải miết nhìn nhau từ giữa hai đầu thế giới.
Hai mươi, gửi lại em một câu chuyện tình cũ kĩ. Ta gấp lại và mở ra một quyển-chuyện-tình khác, sẽ viết thật chậm những dòng đầu tiên: “Những hoài niệm xa xưa, bình yên nhé…” Những cơn mưa Sài Gòn sẽ đến rồi đi, và em hãy còn đang say ngủ. Ta mang theo tuổi mười chín còn dang dở, để bước qua một chặng đường dài, ta yêu em thêm nhiều một chút.
Hai mươi, ta tập nhìn em với những không trống không phải để lấp đầy. Chỉ một chút trống trải cũng không phải là quá nhiều đâu nhỉ. Ừ thì xét cho cùng… Em thấy đó. Yêu vẫn là yêu chưa từng yêu.
Hai mươi, ta sẽ lại viết thư tình, sẽ hát tình ca cho em, em nhé…
“Ừ thì… em biết đấy,
tuổi đã về trên vai.”
Dương Hồng Phúc
Cảm nhận cuộc sống cùng Người đưa tin blog Độc giả có những cảm nhận về cuộc sống cần chia sẻ cùng bạn bè, người thân, hãy viết cảm xúc đó, và vui lòng gửi về chúng tôi theo địa chỉ email: blog@nguoiduatin.vn. Bài viết có tính chất phi thương mại nên không tính nhuận bút. Trân trọng! |