Tôi đã không đủ can đảm xem hết các clip mà tờ báo ấy đăng. Nó ác đến tận cùng, dã man đến tận cùng và vô nhân tính đến tận cùng.
Các cháu rất bé, nhiều bé chỉ mới vài tháng tuổi tới vài tuổi, đều bị bạo hành, phải gọi đúng tên là tra tấn, như nhau.
Mà quan trọng là, trước đấy, đã nhiều vụ bảo mẫu bạo hành trẻ bị xử, mới nhất là bảo mẫu Võ Thị Mỹ Linh bị tòa xử mức án tù chung thân về hành vi bạo hành bé N.Đ.H.A (6 tháng tuổi) khiến nạn nhân tử vong, mới trước hôm vụ việc ở mái ấm bị phát hiện một ngày, tức là ngay khi các ác mẫu này đang bạo hành các bé thì vụ Võ Thị Mỹ Linh đã diễn ra, và hầu như với các ác mẫu này, việc ấy không liên can gì, không có một chút nào có ý nghĩa răn đe để họ dừng tay lại.
Trước đó nữa, một "dì ghẻ" bạo hành con riêng của chồng đến chết cũng đã bị tuyên tử hình, nhưng có vẻ như với các ác mẫu này, cũng chả có tí tác động nào?
Họ đánh, họ bạo hành các cháu không phải với tư cách dạy dỗ, dẫu dạy dỗ như thế cũng là rất sai, bởi các cháu với tuổi ấy, hoàn toàn chưa biết gì. Có vẻ như họ đánh các cháu vì... nghiện, vì một lòng hận thù nào đấy thường trực trong người. Có vẻ như các cháu bị đánh vì bất cứ lý do gì và cũng chả có lý do gì. Nhiều cháu đang ngủ cũng bị đánh, bé tí nhưng có cháu đã biết ôm đầu tránh đòn. Các cháu hoàn toàn chưa biết gì, chỉ biết... khóc, thế mà bị những ác mẫu này đánh và bạo hành bất cứ lúc nào họ... ngứa tay.
Cái mái ấm ấy, hầu như rất ít tiếng cười, mà toàn tiếng khóc, tiếng la hét của các cháu và tiếng gầm của bảo mẫu. Nhưng kinh hoàng hơn, theo các phóng viên bí mật thâm nhập ở đấy thời gian dài, thì các bảo mẫu này còn dạy cho các cháu lớn bạo hành các cháu nhỏ. Một đoạn trong bài báo: "Cô Huyền dạy em lấy chổi đánh mấy đứa nhỏ. Đứa nào lì cô sẽ kêu em qua xử. Cô chỉ em lấy chổi đánh vào chân nó. Có khi em tức quá, em đánh vào đùi, nó khóc luôn. Cô Huyền còn nói mày cầm chổi chọc vào họng nó là nó im. Cô Huyền còn dạy em đứa nào hư thì vả vào mồm nó nên em vả thiệt luôn, chảy máu luôn. Cô nói vả thật mạnh vô, tụi nó không sợ đâu và không bị gì đâu. Em nghe cô nói vậy, em bụp một cái, nguyên bàn tay in luôn, máu mũi văng tung tóe. Đứa nào quậy nhiều, cô Huyền sẽ nắm tóc nhúng đầu vào nước. Em thì không dám làm, lỡ nó nghẹt thở nó chết thì sao. Cô Huyền lôi đầu tụi nó rồi nhúng vô nước rồi tát nó vài phát nữa. Quậy bình thường thì cô Huyền dùng vá múc canh quất vô mắt cá luôn. Em cũng làm theo, cô chỉ tới đâu thì em làm tới đó. Còn những đứa quậy ít thì đánh bằng cây chổi, bằng tay".
Và còn kinh hoàng nữa là cách bạo hành... ngủ. Khóc, trẻ con đứa nào chả khóc, huống gì trẻ mồ côi sống tập trung và bị bạo hành như thế. Thuốc để trị chứng khóc không ngủ, ngoài... đánh còn cho uống thuốc an thần, đây là một đoạn phóng viên ghi lại: "lúc 23 giờ, ngày 28/7, khi các bé sơ sinh không chịu ngủ, bà Sông Hương liền lấy các gói thực phẩm chức năng cho từng bé uống, rồi còn nói: "Uống cái này, chúng nó ngủ ngon". Sau khi uống, các bé ngủ li bì, đêm ít quấy khóc. Tiếp đó, lúc 0 giờ 30, ngày 30/7, thấy bé sơ sinh quấy khóc, bà Tuyền nhanh tay mở gói thực phẩm chức năng đút cho bé uống hết. Bảo mẫu nói: "Mày đợi đi, mày đợi mẹ mày rước mày về nè con".
Và té ra, nó còn như thế này nữa, rất nhiều đồ từ thiện của bà con tốt bụng gửi đến mái ấm này đã bị các ác mẫu ở đây mang đi... bán lại. Mà theo điều tra của các bạn phóng viên thì cái sự bán lại này nó hết sức tinh vi. Nhận quà là sữa, rồi mang bán. Rồi khi các nhà tài trợ có ý định mua sữa tặng các cháu, thì người của mái ấm, chính là người hàng đêm chở sữa đi bán, lại giới thiệu đến chính các cửa hàng đã mua sữa của mái ấm. Các thùng sữa cứ được quay vòng như thế, còn các cháu, ăn cơm không, hôm nào "sang" thì có xì dầu chan cơm. Các cháu đang bú thì uống sữa rất mất vệ sinh, nhiều ngày không rửa bình sữa và chắc chắn không phải sữa tốt, vì sữa tốt đã bán hết rồi, và cũng chắc chắn là không no. Không no thì trẻ em biết gì ngoài... khóc. Và khóc thì bị đánh..., cứ thế, cái vòng tròn quẩn quanh ấy cuối cùng để làm giàu cho chủ cơ sở này. Tức là ngay từ khi thành lập cái gọi là mái ấm mà rất lạnh này, chủ của nó đã có hẳn một kế hoạch chi tiết để làm giàu, như một cách kinh doanh.
Thế là đã rõ, mục đích của mái ấm này không phải là... mái ấm.
Một người bạn tôi ở Úc vừa gửi về ít tiền nhờ tôi tổ chức trung thu cho các cháu mồ côi ở mái ấm Chư Sê, nơi đang nuôi tới gần trăm rưỡi cháu mồ côi nhiều lứa tuổi, và tôi đang nhờ các bạn "thạo việc" tính toán thế nào để các cháu có thể vừa vui vừa no. Nơi này cũng có các cháu sơ sinh, các cháu dưới 1 tuổi và nhiều cháu đang đi học. Khác là các cháu được các mẹ của mái ấm, các anh chị thương yêu hết mực. Cứ nhìn cách các cháu chào khách, nhường nhau ăn, đứa lớn bế đứa bé, các bé đòi thầy Nhật, ông chủ của mái ấm này thì biết...
Và ở nước ta, theo tôi biết, có rất nhiều những mái ấm nuôi trẻ mồ côi như thế. Có thể mỗi nơi mỗi khác, nhưng tôi đều nhận được từ đấy những tình thương lan tỏa, những chia sẻ vỗ về, của những người đứng ra nuôi các cháu, và của những người hàng ngày lẳng lặng góp tiền, thức ăn nuôi các cháu. Rất nhiều người cứ lẳng lặng làm, không nêu tên tuổi, không phô trương.
Thế nên hầu như khi sự việc được công bố, không ai không phẫn nộ khi đọc và xem tin về vụ mái ấm này. Các cơ quan đoàn thể đã vào cuộc rất rốt ráo để cứu các cháu và ngăn chặn, trừng trị tội ác. Các cháu đã được đưa đến nơi an toàn.
Tất cả tội ác đều phải bị trừng phạt xứng đáng. Tội ác với trẻ em, nhất là trẻ sơ sinh càng phải nghiêm trị.