Tôi có một cuộc hôn nhân khá viên mãn suốt 15 năm qua. Chồng là người chồng, người cha trách nhiệm và cũng vô cùng tâm lý. 2 đứa con tôi một đứa gái 15 và một đứa trai 12 luôn thần tượng bố mẹ. 15 năm viên mãn dù kinh tế không dồi dào nhưng cũng đủ chi tiêu khá thoải mái. Mà tất cả đều do chồng tôi làm chứ 15 năm qua tôi chỉ ở nhà làm nội trợ. Lương anh đưa về cho tôi đủ đến từng số lẻ. Anh cũng là người tằn tiện. Quần áo mỗi năm anh chỉ mua vài bộ. Không rượu chè thuốc lá. Thú vui duy nhất của anh chỉ là quẩn quanh bên vợ mỗi khi vợ nấu nướng cơm nước hay buổi tối hai vợ chồng đi dạo. Bữa ăn món nào ngon nhất cũng dành vợ và con ăn, anh chỉ ăn khi cả 3 mẹ con chê hoặc đã ăn chán rồi. Lúc nào anh cũng là người nhường nhịn.
Tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có được một người chồng như anh. Thậm chí 15 năm, hai vợ chồng cãi nhau trên đầu ngón tay. Mà toàn do tôi chứ anh thì hiền lắm. Gia đình nhà chồng cũng vậy, không sống chung nhưng sống gần. Hai chị dâu của tôi đều đã đổ vỡ nên về sống cùng bố mẹ chồng. 3 chị em họ rất thương nhau. Và hai chị cũng rất thương tôi. Cứ khi nào cả gia đình tụ họp là 2 chị đều tranh nấu nướng và không cho tôi đụng tay đụng chân vào. Cứ có đồ ngon là hai chị lại mang sang nhà tôi cho tôi ăn. Lũ trẻ quấn quýt nhau như anh chị em cùng bố cùng mẹ: 2 đứa con của tôi và 3 đứa con của 2 chị chồng.
Ai cũng nói tôi sa vào chĩnh gạo nếp thượng hạng. Chưa kể bất cứ khi nào cần tiền, 2 chị chồng luôn là người tranh nhau cho tôi vay. Đến khi tôi trả còn đây đẩy chối không nhận. 3 chị em rảnh lúc nào là hẹn hò nhau đi spa, đi cafe, đi du lịch riêng. Tôi là con một nên có 2 chị tôi coi là chị ruột của mình. Mọi ý kiến của 2 chị tôi đều rất nghe lời. Thế nên trong chuyện bất ngờ này, 2 chị là người phản đối gay gắt nhất việc tôi nhận nuôi con riêng của chồng.
Một ngày, chồng tôi dắt về một cậu con trai 16 tuổi. Hôm đó là ngày anh nhận được kết quả xét nghiệm DNA xác thực đó là con trai anh với người yêu đầu của anh. 17 năm trước, tức là 2 năm trước khi cưới tôi, anh đã có một mối tình chớp nhoáng.
Anh kể, hồi đó vẫn đang yêu tôi (chúng tôi yêu nhau 4 năm mới cưới), nhưng trong một lần dại dột, hồi đó còn trẻ, anh đã có một cuộc tình chớp nhoáng với một người phụ nữ đã có gia đình. Chị ta lúc đó là chủ quán cafe mà anh hay ngồi. Chồng tôi khi đó đang yêu tôi nên cũng thi thoảng dắt tôi ra quán cafe ấy. Nên tôi cũng biết chị ta. Đó là một người phụ nữ gốc Huế khá xinh đẹp. Nhưng gã chồng của chị thì khá cục súc, hay say xỉn và đánh chị suốt. Chồng tôi kể, có một lần, chồng tôi đang ngồi đấy uống cafe thì chồng chị ta về và đánh chị ấy vì không chịu đưa anh ta tiền. Đánh và lấy đi những đồng tiền cuối cùng trong tủ hàng. Chồng tôi ức lắm nên nổi máu anh hùng lao vào vừa ngăn vừa táng cho lão một cú. Lão này hèn nên cum cúp bỏ đi. Và đó chính là lý do chị gái này và chồng tôi xảy ra chuyện ấy...
Trong lúc đớn đau như vậy, được chồng tôi an ủi, vỗ về, chị ấy đã gục vào người chồng tôi. Họ đã có quan hệ ngay trong quán. Mối quan hệ đó kéo dài vài lần. Chồng tôi thú nhận là bởi lần đầu tiên chồng tôi biết mùi vị của sex. (4 năm yêu nhau chúng tôi gìn giữ, mãi đến khi quyết định cưới rồi tôi và chồng mới có sex). Thế nên hồi đó anh như bị nghiện làm tình với chị gái ấy. Họ luôn dùng quán cafe ấy làm điểm quan hệ. Anh nói hồi đó cũng nhiều lần cảm thấy có lỗi với tôi nhưng anh không vượt qua được cám dỗ sex. Anh chỉ xác định chị ấy như bạn tình chứ chỉ yêu mình tôi.
Mối quan hệ đó kéo dài được 2 tháng thì một ngày chị bỗng nhiên biến mất. Nghe hàng xóm nói là chồng chị nợ đến gần 400 triệu đồng (17 năm trước đó là số tiền khá lớn) nên kéo cả gia đình đi trốn nợ. Và đó cũng là khi giọt máu của anh và chị ấy thành hình. Tôi nhớ lại thời điểm đó quả thật chúng tôi có cãi nhau nhiều lần. Tình yêu mà, cãi nhau là chuyện vẫn thường xảy ra. Và lý do hoá ra là anh bực dọc vì không còn được sex, lo lắng cho chị ấy cũng như cảm thấy có lỗi với tôi. Nhưng anh không hề biết chị ấy đã mang đứa con của anh rồi.
Chồng tôi kể, 1 tháng trước, chị ấy liên lạc với chồng tôi. Chị ấy từ ĐăkLăk bay ra. 17 năm chị và chồng trốn ở đấy. Chị cũng đã từng nghĩ đứa con này là của chồng chị ấy chứ không phải là của chồng tôi. Vì lão say đó luôn bất ngờ đè chị ấy ra bất kể thời điểm nào. Nên 2 tháng của chị ấy với chồng tôi có đan xen cả chồng chị ấy. Chị ấy luôn nghĩ là con của chồng chị ấy chứ không phải con của chồng tôi cho đến khi chồng chị ấy cần phẫu thuật thì mới phát hiện ra DNA của chồng chị ấy và đứa con không trùng khớp. Cũng vì việc này mà họ đã chính thức ly dị. 17 năm sống với gã chồng vô tích sự, chị chẳng giữ được của nả gì cho bản thân. Giờ ly dị tay trắng vì gã chồng không cho chị một đồng nào. Chị không còn khả năng kinh tế để nuôi con. Đứa trẻ đã phải đi làm thuê và bỏ học từ nhỏ. Chị muốn nó nhận tổ tông, nhận lại bố ruột. Và đề nghị chồng tôi nếu thương xót nó thì nhận nuôi nó. Vì chị đã bắt đầu đi làm gái để tự nuôi mình. Chị không muốn con trai chứng kiến chuyện đó. Chị muốn chồng tôi nuôi đứa trẻ.
Tôi đã shock. Dù vẫn nhắc mình đó là chuyện quá khứ. 15 năm qua anh đã rất tốt với tôi. Đến một ánh mắt cũng chung thuỷ nhất nhất với tôi. Nhưng tôi vẫn cứ đau đớn. Tôi không biết phải nói thế nào với 2 đứa con của tôi. Hai chị gái chồng thì phản đối. Họ cũng là phụ nữ, họ cũng có sự ích kỷ của riêng họ. Họ không muốn tôi nhận nuôi và muốn em trai họ đưa đứa trẻ vào trường giáo dưỡng hoặc cơ sở nào nuôi dạy bọn trẻ kiểu đó cũng được. Có thể đóng tiền cũng được. 2 chị nhận tài trợ. Miễn là đừng để nó về sống chung. Nhất là con gái lớn của tôi đang tuổi dậy thì. Hai chị lo. Còn chồng tôi anh chỉ bảo anh mong tôi mở lượng hải hà mà chấp nhận thằng bé. Anh là người có trách nhiệm mà. Anh thật không muốn vứt nó ra đường. Nhưng nếu tôi vẫn kiên quyết không chấp nhận, anh xin phép được thuê riêng một căn nhà cho nó rồi sẽ chăm sóc nó. Thằng bé càng nhìn càng giống anh nhưng bị thiểu năng trí tuệ thể nhẹ. Tôi rối bời quá. Mọi người có thể giúp tôi vài lời khuyên, giải pháp được không?