Vợ tôi thương con, cứ chờ đúng ba tuổi mới gửi con vào mẫu giáo. Nàng quyết định ở nhà chăm con, hết đứa này đến đứa khác, cho chu đáo. Còn tôi, cùng với sự hỗ trợ của hai bên nội ngoại, gồng mình gánh vác giang sơn nhà… mình.
Có tháng đủ, tháng “móm”, nhưng bao giờ cũng vậy, tôi rất háo hức phút giây “dâng tiền” cho… mẹ của con mình. Giống hệt như hồi tôi còn đi học tranh thủ làm thêm, cảm giác mang tiền lương về đỡ đần mẹ cứ lâng lâng lạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ việc hằng tháng nộp hết 90% thu nhập cho vợ là “trả lương” cho nàng. Dẫu tính có hay bông đùa đến đâu, mỗi lúc đã “chung đủ”, tôi cũng chỉ dám chọc ghẹo: “Vậy là lại được ở nhà của mình thêm tháng nữa bình yên”.
Thế là được nàng trợn mắt liệt kê ôi thôi hàng trăm thứ phải chi. Mà thú thật, việc ra ngoài kiếm tiền có lẽ còn đỡ vất vả hơn việc phải nghĩ đến cái “danh sách chi phí” ấy, chưa kể kèm theo đó là vô số những công việc “vô danh” ở nhà, mà nàng phải làm ngày này qua tháng nọ.
Tôi sẵn sàng làm “nô lệ” mọi đàng cho vợ ở nhà “tòng gia”. Vì dẫu sao nàng vẫn luôn luôn tạo cho tôi niềm an tâm hoàn toàn cả về “tay hòm” lẫn trái tim của một người vợ. Thế nhé, tôi chưa bao giờ “trả lương” cho vợ, bởi làm sao “quy ra thóc” những gì mà nàng mang đến trong cuộc sống luôn ngổn ngang của gã đàn ông?
Theo báo Phụ nữ