Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang làm ăn tại Sài Gòn nhưng quê hương ở một thành phố miền Tây. Từng tuổi này nhưng cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm, từ một thiếu gia con nhà có của, đến một đại gia có thói ăn chơi “quăng tiền qua cửa sổ” rồi đến một con nợ không chốn nương thân, phải bỏ xứ mà đi. Giờ đây mọi chuyện đã qua, tôi đang phải làm và tìm lại những gì đã đánh mất.
Tôi quen em trong dịp về quê ăn Tết, sau những chầu nhậu với đám bạn rồi cũng đến hồi thác loạn, những người bạn rủ tôi đi đổi gió. Tôi gặp em, em là cave, nhưng cave rất đặc biệt mà lần đầu tiên trong đời tôi gặp. Trong lần đó, tôi đã trả tiền nhưng chỉ để ngồi nói chuyện và tâm sự cùng em. Định mệnh đã khiến chúng tôi phải gắn bó, cùng nhau vượt qua sóng gió cuộc đời này.
Em năm nay 20 tuổi, có dáng người mảnh dẻ, gương mặt xinh và rất hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ, thật thà lắm, không chanh chua như những người con gái khác tôi từng gặp. Em sinh ra trong một gia đình nông dân, cha mẹ quanh năm suốt tháng phải làm ruộng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, còn có một người chị và một em trai. Cuộc sống gia đình khắc khổ, dù quần quật suốt năm nhưng vẫn thiếu trước hụt sau. Rồi từ một đường dây môi giới, em đã đến với nghề “làm vợ thiên hạ". Ngay từ những ngày đầu bước chân vào nghề, em đã phải vay mượn của những kẻ bảo kê một khoản tiền lớn để gửi về cho gia đình xoay sở cuộc sống trước, rồi em làm trả lại sau.
Cuộc đời ăn chơi của tôi nói nhiều thì không nhiều, ít cũng chẳng ít nhưng chưa bao giờ lại gặp một em cave hiền như cục đất thế này. Em đến với tôi đêm đó, đôi mắt đỏ hoe, tôi hỏi thì em bảo “thiêu thân bay vào mắt”, nhưng tôi biết em nói dối, chẳng lẽ thiêu thân bay vào cả 2 mắt. Một đoạn thì em mới nói là vừa đi khách chỗ kia xong nhưng người ta không trả tiền. Tôi bảo: "Sao em không nhờ người nào tới can thiệp giùm em để lấy tiền, chứ tiền do công sức và mồ hôi nước mắt mà, sao lại bỏ như thế được". Em bảo em sợ lắm, sợ nhiều thứ, phiền phức, cãi cọ, đánh lộn hay thậm chí sợ cả công an can thiệp thì phiền, thà bỏ tiền còn hơn.
Nghe đến đoạn này tôi ngẩn người. Như được định sẵn từ trước, chúng tôi ngồi nói chuyện gần tiếng đồng hồ, tôi chợt nhớ và bảo: "Thôi em đi làm đi, anh gửi em phần tiền của anh đây". Em xua tay và nói: "Em không làm tối nay nữa và nãy giờ mình chỉ tâm sự nói chuyện, có gì đâu mà em nhận tiền, em không nhận đâu". Lần đầu trong đời gặp một cô gái gọi đặc biệt. Em ra về nhưng không nhận tiền của tôi.
Nhiều ngày sau đó, trung bình mỗi ngày 150 đến 200 tin nhắn được kéo dài từ 12h trưa đến 2 - 3 giờ sáng hôm sau. Em tâm sự chuyện đời, gia đình, đi làm, buồn vui mỗi ngày. Ra đi thì nhắn, về tới nhà nhắn, trước khi ngủ nhắn, ngủ thức dậy nhắn, từng lời nói trong tin nhắn rất ngây thơ, lễ phép và đáng yêu. Mặc dù cho tới giờ tôi vẫn chưa cho em được một cái gì, thậm chí là cái card điện thoại em cũng không nhận.
Nếu là tôi của ngày xưa thì tôi sẽ cho tiền em để trả hết nợ nần, chỉ khoảng mấy chục triệu đồng thôi, rồi đưa em về với gia đình, với cuộc sống bình thường như bao cô gái tuổi mới lớn đầy mộng mơ. Nhưng giờ đây tình hình kinh tế tài chính của tôi cũng không được ổn lắm nên nhiều đêm tôi nhìn tin nhắn của em mà nước mắt cứ chảy, phải làm sao để giúp em.
Rồi tôi lại nghĩ sẽ nhờ mối quan hệ xã hội của mình để giúp em "đi làm", nhưng một mặt tôi lại không muốn vì ở một khía cạnh nào đó em đã thương tôi và tôi cũng thương em. Tôi cũng là đàn ông, biết ghen, tôi không muốn em trao thân cho ai khác. Nhưng nhiều lúc suy ngẫm lại, thà giới thiệu khách cho em vì những người khách này toàn là bạn bè trong làm ăn của tôi, họ rất lịch sự, đàng hoàng. Còn hơn phải để em đi với những người bất lương, không ra gì rồi lại có chuyện không hay xảy ra. Xin mọi người một lời khuyên cho những ngày sắp tới của tôi và em.
Theo Vnexpress.net