1. Lời ngỏ báo tường 20/11 cho chủ đề "Thời gian", "Nâng bước"...
Kính thưa quý thầy cô và các bạn thân mến !
Thời gian như một cỗ máy vĩnh cửu cứ thế trôi đi không bao giờ trở lại.
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi không để ý tới những gì xung quanh nó. Thầy cô là người cảm nhận rõ nhất. Thời gian trôi đi là những ngày thầy vất vả dạy dỗ đàn em thơ, nâng niu từng nét chữ, khuyên răn trò từng lời... Những canh thâu không ngủ, thức trắng đêm bên bàn giáo án, những sớm hôm miệt mài trên bục giảng để rồi mai kia chứng kiến lớp lớp học trò trưởng thành là hạnh phúc mà thầy cô mong muốn. Và lúc đó, theo bước chuyển nhịp của cuộc sống bất chợt, chúng ta nhớ đến thầy cô mài trường, nhớ đến cái nôi đã đào tạo chúng ta trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. Công ơn đó to lớn biết bao, cao cả biết nhường nào...
Một lời thôi làm sao tả hết công ơn to lớn như trời biển của thầy cô đối với chúng em. Thay cho lời muốn nói, chúng em xin kính gửi đến quý thầy cô những vần thơ, câu chuyện mà chúng em đã dành tất cả công sức và lòng nhiệt huyết gửi vào trong đó tất cả tấm lòng của chúng em để kính dâng thầy cô... như một món quà ý nghĩa trong những món quà mà chúng em, ba mươi chín học sinh của lớp... kính tặng lên thầy cô nhân ngày "Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Chúng em kính chúc quý thầy cô dồi dào sức khoẻ để luôn dìu dắt, dẫn bước chúng em trên bước đường trở thành con người có ích cho xã hội, những mầm non của đất nước.
Làm sao nói hết ân tình
Tặng cô hai tiếng chân tình: "Mẹ ơi" !
2. Lời ngỏ báo tường ngày 20/11 cho chủ đề "Lưu luyến", "Bến bình yên",...
Ngày đến trường là muôn vàng kí ức
Tuổi học sinh là lứa tuổi ngàn thơ
Ôi âm vang của tiếng nói mái trường hòa cùng lời dạy của thầy cô yêu dấu. Sao như đọng lại trong chúng tôi những nỗi niềm vô tận. Thầy cô là điểm tựa, là nơi sưởi ấm cho những con tim đang mong ước 1 niềm tin hứa hẹn. Mới ngày nào còn bỡ ngỡ trước ngôi trường xa lạ vậy mà hôm nay lại mang đầy cảm xúc tâm tư vương vấn của ngày ra trường. Lưu luyến thay ôi cái tuổi học trò, như dòng điệu nhạc hòa lên trong phút giây luyến tiếc. Cuộc đời người học sinh chẳng khác gì âm điệu 1 khúc nhạc vội vang lên rồi cũng vội tắt đi để lại dư âm trong lòng người nghe những nỗi niềm thầm kín. Đời học sinh là phải thế, là phải được tận hưởng là phải được vui chơi nhưng phải được đừng lại ở những phút giây nào đó để hòa cùng lời giảng của thầy cô lời ân cần quan tâm mà không cần đền đáp chỉ mong mỗi 1 mơ ước đưa lũ "trò" của mình đến được những bến bờ tương lai tươi đẹp.
Thầy cô ơi! Những người thiêng liêng cao quý những người lái đò tận tụy ngày đêm. Họ những người mở ra con đường mới cho đàn em thơ dại, công ơn của thầy cô ôi làm sao có thể kể hết được. Nó như ngọn hải đăng đối với những con tàu trên biển cả mênh mông bị lạc trên đường về. Những luồng sáng phát lên ánh sáng đem đến những niềm trao dâng cho biết bao người đi biển khi đối mặt với những cơn bão giông dữ dội.
Thầy cô cũng thế, họ đã rọi lối và dõi theo từng bước của đàn con. Một lũ học sinh tinh nghịch nhưng rất đáng yêu và tràn đầy trong tim nhiệt huyết một niền tin. Dù đi đâu về đâu thì mãi mãi và mãi mãi người học sinh vẫn được thầy cô, những ngọn hải đăng cao cả luôn tỏa sáng và vẫn thầm mong cho chúng em đến được bờ bên kia tri thức.
Khó có gì sánh được, có gì có thể quý báu hơn được "hải đăng" những ngọn đèn đã che chắn sưởi ấm tìm lối cho chúng em. Ôi cảm phục biết bao, trân trọng biết bao những tình cảm của thầy cô đã dành trọn cuộc đời chăm sóc cho chúng em, để dìu dắt chúng em tìm được những bến bờ mơ ước.
Không gì đền đáp được cái công lao to lớn ấy. Chúng em là học sinh cuối cấp xin đăng gởi đến thầy cô những lời cảm ơn, những tình cảm chân thành và sâu sắc nhất.
Chúc tất cả thầy cô luôn dồi dào sức khỏe để có thể soi sáng con đường tri thức cho chúng con.
3. Lời ngỏ báo tường ngày 20/11 chủ đề "Người lái đò"
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay giỏi phải yêu lấy thầy
Cứ mỗi năm mùa thu tới, chúng em lại náo nức đón chào ngày nhà giáo Việt Nam. Hoà chung với không khí vui tươi đó, chi đội... ra số báo đặc biệt để tỏ lòng biết ơn thầy cô, tựa người cha, người mẹ thứ hai của chúng em Thầy cô nâng đỡ ta ngay từ khi còn thơ bé, dạy dỗ ta cho tới lúc trưởng thành. Công trời biển ấy thật cao cả biết bao nhiêu.
20/11 đến rồi... năm nay chúng em rời mái trường THCS ... không biết nói sao cho hết tấm lòng mình. Từ mái trường thênh thang bâng khuâng nhìn lại mái trường đã gắn với các em 4 năm liền là bốn mùa 20/11, 16 mùa mưa nắng, 16 mùa buồn vui... còn thầy cô cả đời đưa đò... thầm lặng... mà thầy đã dạy chúng em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống... biết yêu gia đình và yêu quê hương... Thầy dạy chúng em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch... để ngẩng cao đầu với bạn bè. Cuộc đời thầy đưa biết bao người qua dòng sông tri thức...
Để thể hiện tình cảm và bày tỏ sự biết ơn sâu sắc đó Chi đội... xin trân trọng gửi đến quý thầy cô số báo đặc biệt có tựa đề....
4. Lời ngỏ ngày 20/11 chủ đề "Tiếng giảng bài thân thuộc"
Thương nhớ biết bao tiếng giảng bài thân quen, gần gũi và ấm nóng. Với mỗi cách bày tỏ khác nhau nhưng chúng em – mỗi người học trò đều cảm nhận được sâu sắc tình thầy trò và muốn thầy cô cũng hiểu được tình trò thương mến của chúng em. Chính thầy cô đã cho chúng em cảm nhận được trọn vẹn ý nghĩa hạnh phúc, để mỗi lớp học là một thiên đường. Những lời dạy bảo ân cần thậm chí là lời răn đe, doạ nạt của các thầy cô, chúng em đều biết được rằng đằng sau những lời trách móc ấy là tấm chân tình thương yêu học trò hết mực. Thời gian qua đi, những nếp nhăn đã hằn sâu trên trán, mái tóc đổi màu những tình yêu và lòng tận tuỵ của thầy cô thì vẫn không thay đổi như lòng biết ơn và yêu mến của chúng em.
Ngày 20/11 – ngày hội của các thầy cô sắp đến. Chúng em muốn được vui cùng niềm vui của thầy cô, được là người sẻ chia những phút giờ hạnh phúc nơi mái trường yêu dấu. Thầy cô sẽ mãi là người chở con đò kiến thức nhưng xin mái tóc kia đừng chuyển màu, xin những nếp nhăn chỉ là nếp nhăn nơi khoé miệng cười vui.
Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.
5. Lời ngỏ 20-11 chủ đề "Bụi phấn…"
"Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy ..."
Suốt bao năm tháng, thầy cô đã không ngại khó khăn, thì giờ và sức khỏe để nuôi nấng, dạy dỗ từng thế hệ học sinh nên người. Tóc của thầy cô cũng hòa theo năm tháng, để đến một ngày chợt giật mình cứ ngỡ những bụi phấn đã vô tình phủ trên mái tóc ấy, hay thời gian đã vô tình thế?
Và cũng chính những hạt bụi phấn ấy đã chắp cánh đưa người học trò bước tới tương lai, tới những bài học tri thức lẫn bài học cuộc sống vô cùng quý giá.
Người thầy chẳng quan tâm tới mái tóc mình đang ngày một bạc thêm, còn những người học trò cũng chẳng ai có thể đếm được có bao nhiêu hạt bụi đậu vào mái tóc thầy trong mỗi tiết học. Đọng lại trong đó là một nỗi niềm ưu tư về cuộc sống, về tương lai của những thế hệ học trò.
Chẳng ai có thể nhận ra được sự thay đổi cho tới lúc trưởng thành. Đến một ngày nào đó nhìn lại mới chợt thấy mọi thứ đã khác biệt theo thời gian.
Màu trắng của những hạt bụi phấn năm xưa giờ đã trở thành màu tóc của người thầy. Tâm hồn của cô cậu học trò ngày ấy đã lớn lên từ những hạt bụi phấn, chất chứa biết bao sự ân cần, trìu mến với những bài học tuôn chảy theo thời gian.
Nhân ngày 20/11, tờ báo với chủ đề ''Bụi Phấn" xin gửi đến các bạn những bài thơ văn về thầy cô giáo để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này.
Phong Linh (tổng hợp)