Tới tuổi này, tôi có thể khẳng định rằng, cuộc đời tôi là những chuỗi ngày bất hạnh. Thời trẻ, ai cũng nói tôi "sắc nước hương trời” sẽ gặp bất hạnh về đường tình duyên nhưng tôi không tin. Ngày đó, có rất nhiều người theo đuổi nên tôi lấy chồng khi vừa đến tuổi trăng tròn.
Cưới được hơn 3 năm, nhưng tôi vẫn chưa thể sinh cho anh một mụn con, nhà chồng tôi nói bóng gió, chồng tôi chửi bới rất nhiều, không thể chịu đựng được chúng tôi đã quyết định ly hôn để anh làm tròn nghĩa vụ làm con với bố mẹ.
Hơn 2 năm sau tôi tiếp tục đến với người đàn ông có hoàn cảnh giống mình. Những tưởng bến đỗ thứ hai sẽ khiến cuộc đời tôi thay đổi vì người đàn ông này từng thầm thương, trộm nhớ tôi một thời.
Dù là "rổ rá cạp lại" nhưng chúng tôi vẫn đi đăng kí kết hôn, làm vài mâm cơm mời họ hàng hai bên chúc mừng hạnh phúc. Hai đứa con riêng của chồng cũng quý mến tôi, nên tôi cảm thấy được an ủi phần nào. Tưởng chừng may mắn sẽ đến với tôi trong cuộc hôn nhân tiếp theo nhưng không ngờ nỗi bất hạnh của cuộc đời vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Góp gạo thổi cơm chung chưa được bao lâu thì chồng tôi tỏ rõ bản chất là người cục cằn, thô lỗ. Anh ta luôn mắng chửi hai đứa con dù chúng rất ngoan, anh ta cho rằng hai đứa con chính là nguyên nhân khiến cuộc đời anh ta lận đận.
Hai đứa nhỏ luôn phải hứng chịu những trận đòn mỗi khi làm gì không hợp ý, dù là chuyện nhỏ nhất. Tôi có can ngăn thì anh ta chừng mắt lên quát: “Không phải con cô nên cô đứng im mà xem”. Thương con chồng nhưng tôi không biết phải làm gì.
Khi tôi bụng mang dạ chửa, vật lộn với những cơn nghén khốn khổ thì cũng là lúc tôi phải chịu những tiếng chửi rủa chỉ biết ăn bám. Anh ta còn lôi chuyện cũ của tôi ra nhiếc móc, tôi đau đớn khôn cùng. Nhưng vì hạnh phúc gia đình và nghĩ đến đứa con trong bụng nên tôi cố gắng chịu đựng. Tôi cố gắng cho những tháng ngày tối tăm ấy đi qua nhưng anh ta ngày càng quá đáng. Anh ta đi uống rượu suốt ngày, những ngày không đi làm anh ta lao vào cờ bạc để tìm niềm vui mà không biết được rằng mấy mẹ con tôi ở nhà tủi nhục như thế nào.
Nhiều lúc đau đớn tưởng chừng như muốn chết đi nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ giữ được gia đình để bé gái mới sinh không phải chịu cảnh cha mẹ chia lìa. Có lần, tôi đã "bật" lại anh ta, không thể chịu đựng hơn được nữa, như giọt nước tràn ly, tôi quyết định ly hôn. Bố mẹ hai bên biết chuyện khuyên can tôi hãy bĩnh tình suy nghĩ, nhưng tôi không thể sống thêm với người chồng này được nữa.
Giờ đây, tôi cảm thấy sợ cuộc sống hôn nhân nhưng lại cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi chỉ mong rằng, phần đời còn lại của mẹ con tôi sẽ là trái ngọt, hoa thơm.
Phương Anh