Hôm qua, khoảng gần 12h đêm rồi mà có một cuộc gọi từ số lạ. Mình ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của anh bạn học cùng trường.
Cuộc trò chuyện kéo dài cả tiếng đồng hồ, hai anh em nói đủ thứ chuyện trên đời, ôn lại kỷ niệm cũ. Đều giật mình khi hỏi nhau: Bao nhiêu năm rồi nhỉ? 21 năm...
Con số đấy bằng một cô gái sinh ra và lớn lên, nhưng mình vẫn nhớ như in cái hình ảnh của anh. Ngày đó mình mới bước vào học cấp 2, còn anh thì đã học lớp 9. Không là hàng xóm của nhau, nhà anh cách xa nhà mình hơn một con sông dài... Mình đen thui, còi cọc và hay đi chiếc xe thồ ba mang từ hồi ở chiến trường về, nhưng ngày đó cả ngôi làng của mình chỉ có 3 đứa đi học. Anh suốt ngày chỉ chờ mình ra khỏi lớp là chọc, mình đạp xe lên con dốc dài dằng dặc là anh lại cầm sau yên xe kéo lại, mình điên quá có lúc muốn khóc.
Rồi mỗi đứa một nơi, mình cũng không còn quan tâm đến anh nữa, cuộc sống mình có bao mối quan hệ và bạn bè, anh cũng thế. Hôm nay sau hai mươi năm, anh tìm được số mình qua một người bạn. Hai anh em nói chuyện tíu tít một lúc rồi hẹn gặp nhau.
Mình chợt nhớ, em gái mình từng trách rằng: "Sao bao giờ kỷ niệm hay những người đàn ông chị gặp dù là bạn hay người yêu cũng đẹp đẽ, em đọc truyện chị miết rồi ám ảnh. Hôm trước em về quê tìm lại người yêu cũ, em cứ tưởng tượng ra hai đứa nhìn nhau sững sờ, ôm nhau và... Nhưng chị biết không, bây giờ hắn vợ con nheo nhóc, gầy tong teo lại xăm trổ đầy mình, em gặp hắn mà hối hận quá chị ạ, cười nói mà cứ nghĩ, giá như mình đừng gặp...
Nên những người bạn hay người yêu cũ, đã đi qua thì hãy giữ làm ký ức thôi, nó không đẹp như chị viết. Đôi khi có hai người yêu nhau, không lấy được nhau mấy gã đàn ông còn kể rằng cái con đó tao đã đi quá giới hạn với nó rồi, nó chẳng còn gì nữa đâu. Nên từ nay em không tin vào truyện chị viết nữa, mọi thứ chỉ là thêu dệt thôi...".
Đầu mình cứ văng vẳng những lời ấy, thật ra... mình cũng chẳng có kinh nghiệm gì trong cái gọi là "người yêu cũ". Mình đôi khi nghe bạn bè kể, nhìn xung quanh và viết ra. Chứ thực ra mình chẳng có một "người cũ" nào cho đúng nghĩa nên đành im lặng không "phản biện" đứa em được.
Nhưng là mình nghĩ, cuộc sống này, kiếm ra một ai đó "lung linh" như mình mơ ước thì thật khó. Khi yêu ai đó, hay ngay cả khi không còn cần nhau nữa mà chia tay, thì cách tốt nhất là mình nhớ về những điều tốt đẹp đã dành cho nhau, đừng nghĩ về mặt xấu của nhau. Đó cũng là cách bao dung với cả người ấy và bản thân mình.
Đó là chúng ta tạo cho chúng ta một cách sống, một cách nhìn trong trẻo với kỷ niệm. Đừng gặm nhắm nỗi đau mà hãy để những yêu thương vỗ về trái tim đầy tổn thương của mỗi người.
Nên dù gặp lại nhau trong hoàn cảnh nào, hình ảnh nào thì chúng ta vẫn không mất đi cái "lung linh" đã ăn sâu vào trái tim mỗi người.
Sẽ rất nhiều người đọc cho mình là "lý thuyết suông", bởi chẳng có kinh nghiệm mà cứ nói như "đúng rồi" ý.
Nhưng mình sẽ thực hiện thế đấy, nên khi nào mình cũng vui. Và sẽ gặp lại cái anh bạn của 21 năm về trước với khuôn mặt nhàu nhĩ nếp nhăn, cân nặng đã lên qua con số 7.
Nhưng mình có một cái để tự tin mà gặp, là mình có nụ cười tít mắt, cứ cười đi là mọi thứ lung linh hết.
Hương Sen