Ai cũng biết, làm cô giáo dạy trẻ phải biết hát, biết múa, đọc thơ. Thế nhưng, một số cô giáo, người nuôi dạy trẻ lại quên đi điều đó. Thay vì thơ ca, hát múa, họ lại dùng dao, chai nhựa, dép… để “nâng niu” những “búp non trên cành”.
Nay, tôi mạn phép dẫn lại bài thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, mong những ai đã, đang và sẽ chọn nghiệp dạy trẻ mầm non xem đó như kim chỉ nam để tận tụy với nghề.
Đồng thời, tôi muốn nhắn nhủ với biết bao “người lớn” đang vùng vẫy trong vòng xoáy “cơm áo gạo tiền” rằng: “Con trẻ chính là mầm thiện của xã hội, của tương lai đất nước. Trẻ em là cổ tích, là cội nguồn của mọi điều tốt đẹp mà tạo hóa dành tặng cho loài người.
Những ai thản nhiên hành hạ, đánh đập… làm đau con trẻ là đang giết chết sự tươi đẹp của xã hội, của đất nước.
Yêu trẻ con để yêu cái thiện, giữ gìn thiện lương trong mỗi con người. Và những ai chà đạp lên sự lương thiện, ngây thơ, họ đáng phải học lại cách làm người”.
CHUYỆN CỔ TÍCH VỀ LOÀI NGƯỜI
Xuân Quỳnh
"Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác
Mắt trẻ con sáng lắm
Nhưng chưa thấy gì đâu !
Mặt trời mới nhô cao
Cho trẻ con nhìn rõ
Màu xanh bắt đầu cỏ
Màu xanh bắt đầu cây
Cây cao bằng gang tay
Lá cỏ bằng sợi tóc
Cái hoa bằng cái cúc
Màu đỏ làm ra hoa
Chim bấy giờ sinh ra
Cho trẻ nghe tiếng hót
Tiếng hót trong bằng nước
Tiếng hót cao bằng mây
Những làn gió thơ ngây
Truyền âm thanh đi khắp
Muốn trẻ con được tắm
Sóng bắt đầu làm sông
Sông cần đến mênh mông
Biển có từ thuở đó
Biển thì cho ý nghĩ
Biển sinh cá sinh tôm
Biển sinh những cánh buồm
Cho trẻ con đi khắp
Đám mây cho bóng rợp
Trời nắng mây theo che
Khi trẻ con tập đi
Đường có từ ngày đó
Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Mẹ mang về tiếng hát
Từ cái bống cái bang
Từ cái hoa rất thơm
Từ cánh cò rất trắng
Từ vị gừng rất đắng
Từ vết lấm chưa khô
Từ đầu nguồn cơn mưa
Từ bãi sông cát vắng...
Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ:
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác...
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện
Muốn cho trẻ hiểu biết
Thế là bố sinh ra
Bố bảo cho biết ngoan
Bố dạy cho biết nghĩ
Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất...
Chữ bắt đầu có trước
Rồi có ghế có bàn
Rồi có lớp có trường
Và sinh ra thầy giáo...
Cái bảng bằng cái chiếu
Cục phấn từ đá ra
Thầy viết chữ thật to:
"Chuyện loài người" trước nhất".
Trẻ em sinh ra những thứ đẹp đẽ của cuộc đời này, ai không trân quý trẻ em đều đáng nhận lấy những hình phạt thích đáng.
* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.