Công anh bắt tép nuôi cò...
Hạnh và Mạnh chính thức yêu nhau khi Hạnh học lớp 12 và Mạnh thì vừa tốt nghiệp đại học và đi làm, vì hai nhà chỉ “cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn” nên tình cảm của hai người cũng vì thế mà lớn lên theo năm tháng.
Khi học hết cấp 3, tuy thi đỗ Đại học kinh tế nhưng do gia đình nghèo, đông anh em nên cha mẹ Hạnh không cho cô đi học với lí do năm sau đứa em trai sau Hạnh- con độc đinh của dòng họ cũng thi đại học, và cha mẹ Hạnh không thể cùng lúc nuôi 2 đứa con cùng học đại học. Vì thế tất cả ưu tiên phải dành cho cậu quý tử, Hạnh phải nghỉ học, đi làm lấy tiền tự nuôi bản thân và phụ giúp gia đình.
Về quê nghỉ ngơi sau 1 tuần làm việc vất vả trên Hà Nội, nhìn người yêu khóc sưng mắt vì bố mẹ không cho học tiếp, ngay tối hôm đó Mạnh đã sang nói chuyện với cha mẹ Hạnh, để Hạnh được lên Hà Nội học, mọi chi phí trong quá trình Hạnh đi học sẽ do Mạnh lo hết.
Tất nhiên cha mẹ Hạnh không có lí do gì để từ chối.
Hạnh lên Hà Nội học đồng nghĩa với việc trách nhiệm của Mạnh nặng hơn, bởi gia đình Mạnh cũng không khá giả gì hơn gia đình Hạnh là bao, đã vậy mẹ Mạnh lại bị tiểu đường, sức khỏe kém, thường xuyên phải đi bệnh viện; nay lại thêm chi phí cho Hạnh đi học. Mạnh phải tìm việc làm thêm vào buổi tối để đủ tiền trang trải cho những nhu cầu trên.
Ban ngày làm việc từ 8h sáng đến 17h30 chiều mới tan sở, Mạnh lại tất bật đi làm bồi bàn cho một quán caffe từ 19h đến 23h đêm mới được nghỉ, nên dù phòng trọ học của Hạnh và phòng Mạnh ngay cạnh nhau nhưng rất ít khi hai người có dịp gặp mặt, trò truyện.
Trong khi Mạnh “ăn chẳng dám ăn, tiêu chẳng dám tiêu” để có đủ tiền nuôi mẹ và người yêu, thì Hạnh sinh ra tính ỉ lại, lấy lí do học tập vất vả Hạnh đề nghị cả hai đi ăn cơm bụi. Tiền ăn Mạnh đưa cho Hạnh hôm trước, hôm sau đã thấy Hạnh đem đi “đổi” thành quần nọ, áo kia.
Sau một năm ăn học trên thành phố, Hạnh lột xác trở thành cô gái suốt ngày thích chưng diện, ăn mặc theo mốt. Mạnh thì cả năm không dám sắm thêm cái áo mới cho mình. Nhiều lần Mạnh nhắc khéo thì Hạnh nước mắt lưng chòng
“Em ăn diện chỉ muốn mình luôn xinh đẹp trước mặt anh, về quê bà con hàng xóm sẽ khen anh nuôi em đấy đủ. Anh thấy nuôi em vất vả, tốn kém thì từ mai anh không cần tốn sức nữa, em nghỉ học, về quê đi làm công nhân...”.
Nghe người yêu hờn giỗi, Mạnh lại mủi lòng, xí xóa để Hạnh muốn làm gì thì làm.
Có những thời điểm mẹ của anh phải vào viện, người yêu thì vào ăm học mới nên ngọt nhạt bắt anh phải “chi” thêm tiền cho cô mua đôi giày, bộ quần áo,... tiền kiếm được không đủ, Mạnh phải đi bán máu. Mạnh tưởng chừng không trụ nổi vì mệt mỏi, nhưng nghĩ tới tương lai của Hạnh, đến nụ cười rạng rỡ của người yêu, Mạnh lại gắng sức kiếm tiền.
4 năm nuôi người yêu ăn học, từ một chàng trai hồng hào, phốp pháp, giờ nhìn Mạnh gầy tom tem, mắt lúc nào cũng trũng sâu vì thiếu ngủ.
Khi "đủ lông đủ cánh" cũng là lúc Hạnh bỏ Mạnh đi yêu người giàu có
Cò ăn cò lớn cò dò, cò bay
Mọi gánh nặng chỉ vơi bớt khi Hạnh cầm được tấm bằng trên tay và xin được việc làm tại một công ty tư nhân.
Hôm nhận được điện thoại thông báo đi làm, Hạnh đã ôm chặt lấy Mạnh mà thề nguyền rằng “Anh vất vả nuôi em 4 năm, giờ em đã có thể kiếm tiền, đợi công việc của em ổn định rồi mình làm đám cưới”.
Mạnh vui vẻ đồng ý mà không biết rằng kể từ đây “con cò” mà anh “nuôi” bắt đầu có những toan tính khác.
Vì có vẻ ngoài xinh đẹp, lại thông minh và khéo léo trong cách ứng xứ nên vừa vào công ty làm việc đã có một “biết đội” muốn trồng cây si trước cổng nhà Hạnh.
Càng tiếp xúc nhiều Hạnh càng cảm thấy Mạnh thua kém những người bạn đồng nghiệp, hay những anh người yêu của mấy chị cùng phòng, không chỉ thua về ngoại hình, thu nhập mà còn vì Mạnh có một bà mẹ ốm yếu, nếu lấy Mạnh, Hạnh sẽ phải cùng Mạnh chăm sóc bà, mà gia cảnh nhà Mạnh cũng không khá giả. Thế nên ai hỏi Hạnh luôn khẳng định “Em chưa có người yêu”.
Lấy lí do nhà trọ hiện tại xa nơi làm việc, rất bất tiện nếu những hôm Hạnh phải làm thêm giờ, Hạnh chuyển nhà trọ đến nơi mới.
Như con chim chính thức được xổ lồng, Hạnh bắt đầu những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với những anh chàng con nhà giàu. Rồi Hạnh nhận lời yêu một anh kỹ sư cùng công ty, anh này là con một trong gia đình rất giàu có tại Hà Nội. Nếu lấy anh ta, Hạnh nghiễm nhiên trở thành bà chủ của một căn biệt thự 5 tầng ở khu phố trung tâm Hà Nội, đó là chưa kể căn nhà hiện cha mẹ anh ta đang sống, khi ông bà mất thì nó cũng thuộc về Hạnh.
Anh chàng này không hề biết chuyện Hạnh đã có người yêu,cũng không hề Hạnh có được như ngày nay là nhờ sự hi sinh và chu cấp của Mạnh. Bởi Hạnh kể với anh ta rằng nhà Hạnh nghèo, bố mẹ không nuôi được cô học đại học nên cô đã phải vừa học vừa làm để tự lập trong suốt những năm học trên thành phố.
Cảm phục sự nỗ lực vươn lên của một cô gái nghèo là Hạnh, anh chàng đã quyết chinh phục bằng được trái tim người đẹp mà không hề biết rằng người con gái đó là một kẻ “vong ân bội nghĩa”
Kể từ khi nhận lời yêu chàng trai kia, Hạnh tránh mặt Mạnh, Mạnh điện thoại Hạnh cũng không nghe. Muốn hiểu rõ nguyên nhân vì sao Hạnh hành động như vậy, Mạnh đã đứng ngoài cổng nhà trọ của Hạnh chờ đến mãi gần 12 giờ đêm mới thấy Hạnh về cùng một chàng trai lạ. Sau khi ôm hôn âu yếm chàng trai, Hạnh mới nhìn thấy Mạnh đứng gần đó.
Không chút ngượng ngùng, xấu hổ, Hạnh đến gần Mạnh lạnh lùng nói: “Xin lỗi anh, em yêu người khác rồi. Công anh nuôi em ăn học, anh cứ tính lại cụ thể xem hết bao nhiêu tiền, em sẽ trả lại anh không thiếu một xu...”.
Nói xong Hạnh quay gót bỏ đi, để lại Mạnh với sự bẽ bàng. Mạnh không ngờ một người con gái đã từng ngoan hiền như Hạnh mà lại trở thành cô gái lọc lõi, ham hư vinh như vậy. Anh không trách Hạnh, chỉ trách mình, có lẽ tại Mạnh nghèo, không với nổi tới con quạ đã... hóa phượng hoàng kia. Thực đúng là “ Công anh bắt tép nuôi cò/ Cò ăn cò lớn cò dò cò bay...”
Ngọc Anh