Mới đây, trên nhiều diễn đàn mạng có chia sẻ lại những dòng tâm sự của chị Trần Giang (44 tuổi, Hoài Đức, Hà Nội) về bố mẹ của mình đã nhanh chóng chạm vào trái tim của người dùng mạng trong ngày cuối tuần.
Theo đó, trong bài chia sẻ của mình, chị Trần Giang nói về việc bố mình phải nhập viện gần 1 tháng, và cả nhà trong đó có mẹ chạy đôn chạy đáo khắp các bệnh viện mong bố nhanh khỏi bệnh.
Trong đó, có một hôm đang bước vào phòng bố mẹ, chị Giang nhìn thấy hình ảnh mẹ mình đang ôm chặt bố từ phía sau, còn bố chị thì lau nhẹ nước mắt. Hình ảnh đó khiến chị Giang không cầm được nước mắt, chụp vội khoảnh khắc đáng ghi nhớ đó và chạy ra khỏi phòng khóc vì xúc động trước tình cảm mà bố mẹ dành cho nhau.
Ngay sau khi hình ảnh kèm bài chia sẻ của chị Giang được đăng tải, rất nhiều người dùng mạng đã bày tỏ sự xúc động.
Bạn Nguyễn Lan bày tỏ: “Hạnh phúc chỉ cần đơn giản thế thôi. Chúc bác mau khoẻ mặc dù không quen biết gia đình bác nhưng nhìn ảnh và đọc dòng trạng thái cháu thấy rất cảm động về tình cảm vợ chồng, tình cảm con cái dành cho cha mẹ thật đáng trân trọng”.
Trong khi đó, bạn Hoài An bình luận: “Sống trên đời này chỉ cần một cái ôm ấm áp một chỗ dựa vững chắc là đủ. Trên cả tuyệt vời”.
Liên hệ với chủ nhân của bức ảnh đang gây sốt mạng này, chị Trần Giang cho biết: “Nhà tôi có 6 anh chị em, tôi là con thứ 5 trong gia đình, tôi lấy chồng cách nhà bố mẹ vài cây số. Con cái ở xa thường chỉ cuối tuần mới lại về nên hai ông bà lo cho nhau từ bữa ăn giấc ngủ. Răng bố tôi yếu nên bữa nào mẹ cũng nấu các món cho bố dễ ăn, rồi ngồi xé nhỏ từng thớ thịt cọng rau cho bố, bố nhiều khi không muốn ăn cũng cố, mẹ nấu gì bố cũng khen ngon”.
Chị Giang cho biết bố mình tên là Trần Đại (80 tuổi) và mẹ có tên Nguyễn Thị Vượng (76 tuổi), cả hai ông bà đến nay đã có 58 năm chung sống cùng nhau.
Hiện tại, bố chị Giang đã được xuất viện và về nhà, còn đối với chị Giang chị vẫn chưa nói với bố mẹ về câu chuyện tình yêu của bố mẹ được cộng đồng mạng chia sẻ.
“Tôi cũng không ngờ những tâm sự của mình lại được mọi người quan tâm. Thú thực tôi cũng hơi ngại và sợ bố mẹ biết cũng sẽ ngại nên chưa cho bố mẹ biết”, chị Giang nói thêm.
Đối với chị Giang, điều mà chị cảm thấy ngưỡng mộ nhất ở bố mẹ đó chính là: “Đức hy sinh của bố mẹ vì con cháu. Sự yêu thương, quan tâm và nhường nhịn nhau giữa bố mẹ khiến chúng tôi nhìn vào học tập, noi theo”.
Dưới đây là bài chia sẻ của chị Giang gây xúc động mạnh:
“Tôi chụp được khoảnh khắc này khi tôi nhẹ nhàng bước vào phòng mà bố mẹ không biết. Bố dựa vào mẹ, hình như đang lau nước mắt. Mẹ ôm bố từ đằng sau, má tựa vào vai bố với nét mặt rất an yên.
Gần một tháng trời, mấy mẹ con đưa bố hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhiều lần tưởng bố không qua khỏi, nhưng không đứa nào dám khóc vì sợ mẹ lo lắng và buồn. Vậy mà, khi thấy hình ảnh này chẳng hiểu sao tôi khóc hu hu rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng vì sợ bố mẹ phát hiện.
Gần một tháng trời, khi tỉnh lại giữa những cơn mê, câu đầu tiên của bố bao giờ cũng là hỏi về mẹ: "Bà khỏi mệt chưa?"; "Bà ăn gì chưa?"; "Bà cố lên nhé!"; "Bà khó nhọc về tôi quá! "...
Gần một tháng trời, bố nằm viện mẹ không rời nửa bước, con cái bắt về nhà nghỉ ngơi cũng không nghe. Câu nói nhiều nhất mà tôi được nghe từ mẹ là “Chỉ cần bố các con sống, còn ốm yếu thế nào mẹ cũng hầu được, vất vả thế nào mẹ cũng chịu được".
Đã có lần tôi đọc được ở đâu đó viết về một cuộc tình đẹp, đại ý thế này “Đó là cuộc tình mà người ta cộng vào nhau cái ân cái nghĩa, cái tình cái thương. Người ta có thể không nhớ đã cưới nhau bao nhiêu năm, nhưng luôn nhớ bạn đời của mình thích gì, nghĩ gì, muốn gì, mong gì...
Là khi, tay này có lạnh có run thì vẫn đầy hơi ấm bàn tay của nửa còn lại.
Là khi, chân này có cần ba toong thì cái ba toong xịn nhất luôn là người bạn đời của mình.
Là khi không thể tự mình ngồi được thì chỗ dựa tin cậy nhất, êm ái nhất luôn là người đàn ông ấy, người phụ nữ ấy của đời mình.
Nhớ lại một lần hôm ý bố đã bớt mệt, mẹ tranh thủ về qua nhà, mẹ mới về được khoảng vài tiếng đồng hồ mà bố phải hỏi "Mẹ con đâu?"; "Mẹ con lên viện chưa?" đến 5, 6 lần.
Ông anh trai tôi mới bảo “Mẹ con sắp lên rồi, bố nhớ mẹ quá à?", bố gật đầu, hai anh em nhìn nhau cười khúc khích, thế là bố bảo "Bố chả có gì phải xấu hổ đâu, tình cảm thật, phải trân trọng".
Gần 60 năm bên nhau, bố mẹ vẫn cứ yêu nhau như thế và viết lên một cuộc tình đẹp bằng tình yêu của mình mỗi ngày”.