Tóc em đã ngả màu vì sương gió, ngọt đắng tình trường em cũng đã nếm đủ, vậy sao khi bên anh, em vẫn hồi hộp không thể tả được. Em run, nhưng cố kìm lại để anh không biết. Bởi vì hình như anh cũng đang run. Chúng mình ngây ngô như những cô cậu thiếu niên lần đầu tiên bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, lần đầu tiên dành cả trái tim chân thành cho một người. Chúng mình trong veo như nước suối mùa xuân vậy.
Tay anh to, có một chút mồ hôi và rất ấm. Nắm tay anh, em có cảm giác được che chở. Anh biết không, những hành động của anh, cách anh dịu dàng nhìn em, mỉm cười với em, cách anh trêu đùa và hỏi han khiến cho trái tim em tan chảy. Cũng rất lâu rồi em không còn nhớ nổi cảm giác hạnh phúc lạ lùng của một tình yêu chân thật. Đây không phải lần đầu tiên em yêu một người, nhưng lần này sao lại kỳ diệu đến thế? Nhiều lúc em ngỡ như mình đang mơ.
Nhưng anh à, tình yêu của chúng mình đã gặp thật lắm gian truân phải không? Chúng mình bị người xung quanh đàm tiếu vì đã ở tuổi “quá lứa lỡ thì”. Chúng mình bị người đời cản trở vì đâu còn trẻ để có thể mộng mơ. Chúng mình chưa hiểu hết về nhau, lại cùng rất rụt rè nhút nhát, cho nên cứ giấu nhau bao nhiêu chuyện chẳng nói, cứ tự mình suy diễn bao nhiêu thứ rồi lại tự mình buồn vu vơ. Sau những tổn thương từ các cuộc tình cũ, em cứ tưởng mình sẽ đóng cửa trái tim. Thế mà anh bỗng đến, và em thấy mình dũng cảm bước vào tình yêu như một người bị bịt mắt bước vào con đường lạ, không hề biết đằng trước có gì, đằng sau có gì, chỉ đi theo tiếng gọi của trái tim ban sơ và tự nhủ: Cứ đi rồi sẽ đến! Mặc cho biết bao nhiêu trở ngại, mặc cho chuyện chúng mình chẳng được vui vẻ, suôn sẻ như chuyện của những cặp đôi khác, em vẫn cứ cố chấp yêu. Bởi vì chỉ nghĩ đến chuyện mất anh thôi, em đã muốn bật khóc rồi.
Dạo gần đây, em hay nghĩ về chuyện chia tay, dù chúng mình đến với nhau chưa lâu lắm. Nhưng, đó giống như một phản xạ tự nhiên anh ạ, va vấp nhiều thì sợ hãi nhiều. Người nghèo khi đã giàu rồi sợ trở lại cuộc sống nghèo khó ngày xưa, con chim tung cánh đến vùng đất tốt hơn cũng không còn muốn trở về miền đất cũ nữa. Em sợ phải quay về những ngày không có anh bên cạnh. Điều đó càng trở nên khủng khiếp hơn khi em với anh đã phải cùng nhau trải qua những ngày thật đau buồn và mệt mỏi, đến mức muốn buông xuôi. Em cứ nghĩ vẩn vơ vậy thôi... Em tưởng tượng một ngày nào đó, em sẽ chẳng còn anh dạo bước bên cạnh.
Nhưng, giờ hãy cứ yêu đi đã nhỉ. Cứ biết vậy thôi, tương lai tính sớm quá mà làm gì. Giờ em đang hạnh phúc lắm, vì có anh bên cạnh, và dù tương lai có nhiều thử thách đến mức nào, em cũng muốn cố gắng thêm một lần nữa.
Thư Hoa