May mắn thay, niềm tin nơi Đức Phật chẳng biết tự bao giờ đã luôn ở trong tôi. Có lẽ bắt nguồn từ những ngày còn nhỏ được ba dẫn lên chùa lễ Phật, được nghe lời kinh tiếng kệ của quý thầy, tiếng chuông trống Bát-nhã vang lên mỗi khi bước chân vào cổng chùa.
Tôi được sinh ra trong một gia đình có truyền thống Phật giáo, năm lên mười tuổi tôi được ba cho tham gia GĐPT tại chùa Diên Thọ (Quảng Trị), mỗi khi đi chùa được học giáo lý Phật đà, được tụng kinh, niệm Phật, tôi cảm thấy tâm hồn rất thanh thản.
Khi về nhà tôi được cùng ba trì chú Đại bi và niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát; trong một góc thờ Phật mà ba làm lên để hàng ngày tụng kinh, lễ Phật tôi lại có một cảm giác khó tả trong tâm thức mình.
Sau khi tốt nghiệp lớp 12, tôi rời xa gia đình vào Sài Gòn học, tuy đã gần ba năm chưa về quê nhưng những lời dạy của ba tôi không bao giờ quên, nếu gặp nghịch duyên hãy nghĩ đến nhân-quả và tin vào câu niệm Bồ-tát Quán Thế Âm.
Những ngày sống tại Sài Gòn, xa gia đình tôi thường trì chú Đại bi và niệm danh hiệu của Bồ-tát Quán Thế Âm và có lẽ nhờ sức tin chắc đó mà tôi luôn có được sự thăng bằng trong tâm hồn của mình.
Đường đời luôn đầy những nghịch cảnh, chông gai; trong học tập cũng đầy những áp lực, có nhiều lúc tôi cảm thấy bất lực nhưng nhớ lời nói của ba, những lúc như vậy tôi luôn niệm danh hiệu của Quán Thế Âm Bồ-tát và nhờ vậy mà tôi luôn có được sự tỉnh táo khi giải quyết công việc của mình. Và giờ đây, niềm tin ấy đã làm hành trang cho tôi vào đời, vượt bao trở lực, có nhiều lúc tưởng như làm mình sụp đổ.
“Hãy ví khổ như rác và hạnh phúc như những đóa hoa… Chuyển hóa khổ đau chính là biết cách biến rác trở lại thành hoa”. Điều ấy nghe qua tưởng chừng như không đơn giản nhưng thật sự cũng không khó nếu ai cũng có niềm tin trong tâm mình có Phật!
Theo Giác ngộ